Lâm Chí Hằng cũng nghỉ hoặc, không rõ vì sao bác sĩ Lâm này lại do dự như vậy.
Ông ta chảm chậm mở mắt, nhìn đôi mắt đỏ như máu kia của Lâm Dương.
Đột nhiên, ông ta giống như là nảy sinh ra ảo giác vậy, trong miệng vô thức yếu ớt kêu lên một tiếng.
“Nhóc Lâm?”
Lời này vừa thốt ra, đôi mắt của Lâm Dương lập tức run rầy, ý muốn giết người lơi lỏng.
“Ông đang nói cái gì?” Lâm Dương rất nhanh đã ồn định lại tâm tình, lạnh lùng nói.
“Không… không có gì, tôi nhận nhầm 152 MC+ 7 người rồi… Ánh mắt của cậu rất giống với cháu trai Lâm Dương của tôi… Có thể tôi…
xuất hiện ảo giác rồi.” Lâm Chí Hằng khàn giọng nói.
“Lâm Dương? Tên phế vật nào vậy?”
“Phế vật? Đúng vậy… nếu như nó có thể làm một tên phế vật cả đời, vậy đối với nó mà nói cũng là một chuyện may mắn… Ít nhất, là chuyện tốt…” Trên mặt Lâm Chí Hằng lộ ra nụ cười cay đắng.
Lâm Dương thấy vậy, nắm đấm đang nắm chặt cứng không khỏi buông lòng vài phần.
Anh trầm mặc một hồi, đột nhiên nới lỏng tay, thả Lâm Chí Hằng ngã xuống mặt đất.
‘Bịchl’ Lâm Chí Hằng lăn mấy vòng trên mặt đất, nằm yên không động đậy, càng không thể nhỏm người dậy.
Hô hấp của những người bên đường nhất thời run rầy.
Lâm Dương đi đến bên cạnh Lâm Chí Hằng, đè thấp giọng nói: “Tôi muốn hỏi ông, ông thật sự cảm thấy… nhà họ Lâm xứng đáng đề ông bảo vệ sao?”
“Tại sao cậu… cứ luôn hỏi tôi vấn đề này?” Lâm Chí Hằng yếu ớt nói.
“Chỉ là tôi muốn biết, ông bảo vệ nhà họ Lâm, vậy thì, những người bị nhà họ Lâm hại chết kia, ông sẽ giải thích với bọn họ như thế nào?“ Lâm Dương nhìn chằm chằm Lâm Chí Hằng hỏi.
Lâm Chí Hằng lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Dương: “Cậu…”
“Rời khỏi nhà họ Lâm đi, như vậy ông 1Isy RE si còn có thể giữ được một mạng!”
Lâm Dương khàn giọng nói, ngắt một đóa hoa đang nở rộ ở bên cạnh, ở trước.
mặt Lâm Chí Hằng ngắt một cánh hoa xuống đề trên người ông ta, đồng thời nắm chặt bông hoa vào trong lòng bàn tay.
‘Rắc rắc!’ Những cánh hoa cùng với bông hoa còn lại ngay lập tức bị sức lực sục sôi của Lâm Dương nghiền nát thành bột mịn.
Anh nới lỏng bàn tay, đóa hoa đã biến thành bột mịn theo năm ngón tay anh hòa Vào trong gió.
Lâm Chí Hằng ngay lập tức hiều rõ ý của Lâm Dương, nhìn cánh hoa nguyên vẹn còn lại trên người mình kia, sắc mặt trắng bệch đến cực điềm, trong đôi mắt toàn là kinh hãi.
“Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai?“ Lâm Chí Hằng sốt ruột hét lên.
Nhưng Lâm Dương không trả lời, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Sự thảm bại của Lâm Chí Hằng khiến cho đám Lâm Tử Yến và người nhà họ Lâm vô cùng bất ngờ.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Hắc Long Lâm Chí Hằng của Hắc Long Đường thế mà trong lúc đối diện với bác sĩ Lâm lại không hề có sức chống đỡ! ñ Quá cường điệu rồi!
“Đám lộn xộn của bộ phận Tin tức kia đã cung cấp thông tin sai lầm cho chúng ta rồi! Bọn chúng căn bản không hề điều tra rõ ràng thực lực chân chính của bác sĩ Lâm!
Bọn chúng đều là một đám vô dụng!”
Lâm Tử Yến đang đờ dẫn dần dần hoàn hồn lại, nhưng cả người lại run lầy nà Ea t8 bầy, sắc mặt trắng bệch, điên cuống la hét.
Sự kinh hoàng và sợ hãi cực độ đã khiến cho cô ta có phần điên loạn.
Nhất là lúc nhìn thấy Lâm Dương bước đến, đám người nhà họ Lâm này càng hoảng sợ đến mức đứng không vững, tất cả đều mềm nhữn hai chân, nhặt lấy mấy khúc cây trên mặt đất.
Bọn họ kinh hoàng nhìn Lâm Dương.
Ánh mắt kia giống như là đang nhìn thấy Thần Chết vậy… ° “Đưa bọn họ lên xe, lập tức đi đến bờ sông, sau đó ném hết xuống sông.” Thủy Bình Vân phất tay, lập tức hò hét.