Có lẽ là anh không ngờ rằng Tô Nhan sẽ lại nói ra những lời như vậy… “Được rồi Lâm Dương, anh đừng đề ý đến mấy chuyện này nữa, bây giờ em cúng có tiền rồi, em mong rằng anh có thể dùng khoản tiền này đề làm nên sự nghiệp! Đừng sống những ngày vô tri vô giác nữa, thực ra anh là một người rất có bản lĩnh, anh hoàn toan không cần thiết phải làm một người bam váy vợ khiến người người xem thường nữa.”
“Vậy em cảm thấy anh nên làm gì thì ổn?”
“Anh có thể tự mình thành lập công ty, nghiên cứu một loại thị trường nào có khả năng phát triển, tạo dựng nên sự nghiệp, hoặc là anh cũng có thể mở một cái bệnh viện gia đình, không phải là anh có hứng thú với y học sao? Dấn thân vào ngành này hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Tô Nhan cười nói.
“Vậy nếu như anh lấy toàn bộ số tiền 340 tỷ này đầu tư vào tập đoàn Quốc tế Duyệt Nhan thì sao?”
Lâm Dương đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa dứt, Tô Nhan như bị sét đánh, hoàn toàn ngây ngần.
Nhưng Lâm Dương lại cầm điện thoại lên, ân một dây số rồi gọi.
“Alo, giúp tôi mang tất cả số tiền bồi thường của Đồ Chí Cương đầu tư vào tập đòa Quốc tế Duyệt Nhan, ừm, cứ như vậy dị”
Lâm Dương đơn giản dặn dò một câu xong liền cúp điện thoại.
Tô Nhan nhìn anh một cách ngốc nghếch, xoay người lại sốt ruột la lên: “Anh điên rồi à? “
“Anh không phải người chuyên về kinh doanh, vẫn nên để em làm đi, cuối năm chia lợi nhuận cho anh là được.”
“Nhưng…”
Tô Nhan mím đôi môi anh đào, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô cảm thấy vừa tức giận lại vừa cảm động.
Có vẫn hi vọng Lâm Dương có thể dùng số tiền này đề đứng ra kinh doanh, không câu mong anh có thể kiếm về càng nhiều tiên hơn, chỉ cần có thể làm được một cái gì đó ra hôn là được rồi.
Nhưng chưa từng nghĩ, người này lại vung tay một phát liền đội 3400 tỷ này lên đầu cô rồi.
Anh đây là ăn cơm mềm đến nghiện luôn rồi à? “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Tô Nhan thở dài một hơi nói.
“Không cần đâu, Ái Vân, sau này phải nhờ vào em rồi.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Anh… thôi bỏ đi, nếu đã như vậy thì anh ch¡nh là cổ đông lớn nhất của Quốc tế Duyệt Nhan rồi, lợi nhuận cuôi năm em sẽ tính theo phần trăm gửi anh.”
Tô Nhan không còn cách nào khác thở dài.
“Được!”
Lâm Dương gật đầu.
Giải quyết xong việc này, Tô Nhan liên vội vàng quay trở lại phòng lầm việc xử lý khoản tiền đầu tư cực lớn mà Lâm Dương đột nhiên chuyển đến này.
Lâm Dương thì lại quay về Dương Hoa một lân nữa.
Dưới sự nỗ lực của mấy người Khang Giai Hào, Kỷ Văn wwv… nhà họ Vương đã sụp đồ, phần lớn chứng cứ phạm tội của người nhà họ Vương đã dược Khang Giai Hào thu thập lại rồi gửi đến giao cho cảnh sát điều tra.
Lần này nhà họ Vương hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Còn về Lâm Huy, đương nhiên cũng không dễ chịu rồi, Thiên Hằng bởi vì chuyện này mà bị thiệt hại nghiêm trọng, bán thân Lâm Huy càng bị vướng vào những tội danh tranh chấp trêи thương trưởng, lừa đảo doanh nghiệp cùng với giem pha, vu cáo…, tội danh đây mình, cổ phiều của Thiên Hằng rớt giá thảm hại.
Tất cả mọi người đều biết, Thiên Hằng xong đời rồi.
Ngay cả gần một trăm doanh nghiệp lớn nhỏ mà Thiên Hằng mang theo đề cùng vây đánh Dương Hoa lúc này cũng hoàn toàn bị giáng một đòn chí mạng.
Dương Hoa hoàn toàn thắng lớn trong cuộc chiến này.
Ánh mắt của Mã Hải cũng vô cùng tinh tường, lập tức nhân tình thế này thu mua Thiên Hằng cùng với mấy công ty con có thực lực, nuöt gọn miếng bánh lớn Thiên Hằng.