Hơn nữa nhìn vào thái độ kiêu ngạo của Lưu Danh Khoa làm cho ông ta có chút sinh nghi.
Hai người này tuyệt không phải người thường.
“Xin hỏi hai vị đến từ nơi nào?” Dương Hồng Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Đông Hoàng Giáo!”
Lưu Danh Khoa không khách khí nữa, trực tiếp báo tên môn phái của mình.
“Cái gì? Đông Hoàng Giáo?”
Khách mời ở hiện trường đều nổ tung rồi, từng người đều kinh ngạc muôn phần, thất thanh hô lên.
Dương Mạc Phi và Dương Vân Thu cũng bị làm cho kinh ngạc.
Đương nhiên, kinh hãi nhất vẫn là Bích Trân cùng An Viện.
“Anh là người của Đông Hoàng Giáo sao?”
“Sư phụ và người của Đông Hoàng Giáo có qua lại với nhau sao? Sao trước kia chưa từng nghe nói qua nhỉ?”
Hai cô gai như lâm vào sương mù.
Chuyện Đông Hoàng Giáo nội loạn, thiên hạ đều biết, chẳng qua dù có như vậy, cũng không ai dám xem nhẹ bọn họ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, người Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở đâu, bất kể ai cũng không muốn trêu chọc.
“Người của Đông Hoàng Giáo chạy tới đây làm gì?”
“Chẳng lẽ… Bọn họ cũng là muốn tham gia đại hội kén rể, muốn thiết lập quan hệ thông gia với nhà họ Dương?”
“Rất có thể! Đông Hoàng Giáo nội đấu không ngừng, đường chủ của phân đường nào cũng muốn ngồi lên ngôi vị giáo chủ nhất thống Đông Hoàng Giáo! Tôi nghĩ hai người này muốn làm thông gia với nhà họ Dương, biến bọn họ thành ngoại viện để tranh đấu, mượn thế lực nhà họ Dương bình định người trong giáo!”
“Nói có lý!”
Các khách mời xôn xao bàn luận.
Mà hai mắt Dương Hồng Vũ đang sáng rực.
Nếu là như vậy, ông ta lại rất có hứng thú!
“Thì ra là các vị đến từ Đông Hoàng Giáo!
Ha ha, thất lễ, thất lễ!” Dương Hồng Vũ_ cười ha ha nói một câu, sau đó nhìn về phía quản gia.
Quản gia vội vàng làm cho lui bốn tên vệ “Mạc Phi, còn không mau mau buông tay! Hướng hai vị tiền bối tạ lỗi?”
“Vâng.”
Dương Mạc Phi lập tức cúi đầu: “Mạc Phi không hiểu chuyện, thất kính hai vị tiền bối Đông Hoàng Giáo, kính xin hai vị thứ lỗi.”
Lưu Danh Khoa thấy thế, lập tức ngừng tay.
Lâm Dương không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về phía An Viện và Bích Trân bên kia.
“Đi lấy một cây hoa tuyệt mệnh, đưa cho hai vị ái đồ của Diêu Kỳ lão!” Dương Hồng Vũ vô cùng thức thời phất phất tay.
Quản gia lập tức cho người đi làm.
Bích Trân, An Viện nghe thấy, lập tức vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng bọn họ đang nằm mơ.
“Cảm ơn ngài Dương!” Bích Trân kích động không thôi, vội vàng nói.
“Khách khí.”
Dương Hồng Vũ lắc đầu.
“Bây giờ đã có được hoa tuyệt mệnh, chúng tôi còn cần nhanh chóng quay về báo †in cho Diêu Kỳ cốc, nấu thuốc, trị liệu cho sư phụ, gia chủ, chúng tôi không tiện ở lâu rồi, chờ sau khi sư phụ khôi phục, chúng tôi nhất định sẽ đến nhà gửi lời cảm tạ.” Bích Trân cảm kích nói, nói xong, liền muốn mang theo An Viện rời đi.
“Hai vị cũng đừng vội rời đi như vậy, hai người đường xa mà đến, nghỉ ngơi một đêm rồi lại đi! Nếu không Diêu Kỳ lão chẳng phải sẽ trách chúng tôi chiêu đãi không chu toàn, không hiểu đạo đãi khách?” Dương Hồng Vũ nhàn nhạt nói.
Ông ta vừa nói xong, quản gia nhà họ Dương trực tiếp ngăn cản hai cô gái.
Hô hấp của Bích Trân run lên.
Cô ta không phải người ngu, sao có thể không hiểu tâm tư của Dương Hồng Vũ chứ?