Nhưng người đàn ông đó không chút sợ hãi, trực tiếp cầm dao đặt lên trên người Tô Nhan.
“Con mẹ nó, ai dám tới đây thì ông sẽ giết con này.
Người đàn ông đó điên cuồng hét lên.
Tô Nhan toàn thân căng thẳng không đám cử động.
Tất cả mọi người ở xung quanh không dám tiến lên.
“Chị Vân!”
Tô Dư hét lên, định chạy về phía đó nhưng mấy nhân viên ở bên cạnh lại lôi cô ấy lại.
Lâm Dương cũng đứng phắt dậy, đôi mắt của anh lạnh giá nhìn chằm chằm lấy con dao đó.
“Đừng có làm loạn.
Tống Viễn vất cái loa trêr tay xuống, vội vã chạy tới khuyên: “Anh này, anh có yêu cầu gì thì cứ nói ra tôi nhất định sẽ đáp ứng anh.
Anh ngàn vạn lần đừng làm hại cô này.”
Bộ phim “Chiến Hổ”
sắp kết thúc rồi, nếu như lúc này mà xảy ra chuyện người khác bị thương hoặc là chết người, vậy thì đối với cả bộ phim sẽ tạo nên một ảnh hưởng rất lón.
Tới lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng tới phòng vé.
Không chỉ như thế, trêu con đường nghề đạo diễn của ông ta cũng để lại một vết nhục lớn… Cho nên tất cả mọi chuyện phải biến lớn thành nhỏ.
Chỉ cần không nhìn thấy máu, thì có thể đễ nói hơn.
“Con mẹ nó, mày bị điếc à? Mau lập tức chuẩn bị cho ông 1 tỷ, nếu không ông sẽ giết con này.
Mày có nghe thấy không?
Người đàn ông đó tức giận mắng.
“Một tỷ? Không… Không thành vấn đề! Tôi sẽ đưa cho anh, tôi sẽ lập tức đi rút tiền, anh đợi một chút, đợi…”
Tống Viễn vội vàng nói.
“Ông chỉ cho mày 10 phút thôi, trong vòng 10 phút mà không có một tỷ thì đợi nhặt xác con này đi.” Người đàn ông đó cười độc ác.
“Cái gì cơ? 10 phút á? Này anh, sao có thể chứ? Cho dù có đi tới ngân hàng thì ngân hàng cũng không thể rút ra được một tỷ trong vòng 10 phút!”
“Đừng có nói nhiều, mau đi rút ngay! Tao nói cho mày biết, nếu như quá một giây thì tới lúc đó cho dù mày có bày một tỷ tiền mặt ra trước mặt ông thì ông cũng sẽ vẫn giết mấy đứa này!” Người đàn ông đó chửi mắng.
Tống Viễn cảm thấy bất lực, ông chỉ có thể bảo người bên cạnh lập tức gọi báo cảnh sát, sáu đó bản thân mình hướng ánh mắt về phía Lâm Dương.
“Anh Lâm, cầu xin anh hãy cứu chị của tôi, xin anh đó Tô Dư chạy tới kéo bắp tay của Lâm Dương, giọng nói khẩn cầu.
Lâm Dương hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi Nghe thấy lời này thì Tô Dư mới yên †âm phần nào.
Lâm Dương tiến lên phía trước lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.
Thật ra trong lòng anh vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu.
Người này thật sự rất kỳ lạ.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại đi cướp ở đoàn làm phim, quá không bình thường rồi.
Mà trong 10 phút rút 1 tỷ, điều này cũng quá phi lý!
Làm gì có ai có nhẫn nại rút được một khoản tiền lớn như thế mà chỉ trong thời gian cỏn con 10 phút chứ?
Với lại… Đang ở công viên, dưới con mắt của rất nhiều người mà lại cầm dao gây án…
Người đó chẳng nhẽ không nghĩ tới đường lui sao? Chưa hề nghĩ tới hậu quả sau khi rời đi ư?
Theo lý mà nói thì các tội phạm thông thường không chỉ đòi tiền mà còn yêu cầu phương tiện giao thông để chạy trốn.