Đỗ Chí Cường nghe vậy, giơ ngón cái lên.
“Chú Lâm quả là nhìn xa trông rộng!”
“Đúng vậy, nếu không có giám đốc Lâm, chỉ với chúng ta có lẽ sẽ không đấu được với họ Lâm này!”
“Ông nghĩ chú Lâm là ai chứ, ở thương giới trong nước, chú Lâm dậm chân một chỗ cũng đấu thắng! Thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia sao có thể so được?”
“Đúng vậy!” Mọi người mọi người sôi nổi khen.
Lâm Huy cười nhạt, xua tay: “Mọi người đề cao Lâm mỗ quá rồi, Lâm mỗ chỉ có nhiều kinh nghiệm một chút, không có gì ghê gớm cải”
“Haha, giám đốc Lâm khiêm tốn rồi.”
Mọi người cười cười sau đó cùng nhau nhìn chằm chăm tivi chờ xem Lâm Dương xử lý tình huống này như nào.
Mã Hải có chút sứt đầu mẻ trán.
Các phóng viên ở hiện trường cũng không chịu ngồi yên, cảm thấy Lâm Dương trầm mặc như vậy là đang giấu giếm gì đó.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi nên trả lời tiếp như nào? Hay cho bên quan hệ công chúng xử lý nhé.” Mã Hải lau mồ hôi trên mặt, dí sát lại bên cạnh Lâm Dương, cẩn thận hỏi.
Nhưng Lâm Dương trầm ngâm nãy giờ, đột nhiên mở miệng.
“Toàn bộ những bên hủy hợp đồng, đưa hết vào danh sách đen!” Lời này vừa nói ra cả hiện trường trong nháy mắt yên lặng đi không ít.
“Trật tự! Mọi người trật tự! Xin mọi người hãy giữ yên lặng!” Nhân viên duy trì trật tự tại hiện trường hét lên ngay lập tức.
Toàn cảnh đang sôi sùng sục trở nên yên ắng hơn một chút.
“Xin hãy giữ yên lặng và hỏi từng câu một. Nếu ai mất trật tự xin mời đi ra ngoài!”
Mã Hải nghiêm túc nói.
Vài phóng viên không an phận lúc này cũng trở nên thành thật hơn.
“Xin hỏi câu vừa rồi của ngài là có ý gì?”
Phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên lập tức hướng micro về phía Lâm Dương, ánh mắt sáng quắc hỏi.
“Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Lâm Dương không có cảm xúc gì, nói: “Bản thân tôi trước giờ luôn là loại người theo chủ trương hợp đồng tinh thần. Nếu đối tác kinh doanh muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng thì tôi sẽ đưa bên đó vào danh sách đen của Dương Hoa. Cả đời này Dương Hoa sẽ không hợp tác với bên đấy nữa!” Mọi người không khỏi ngẩn ra.
Tới lúc này rồi mà Chủ tịch Lâm…
“Việc thương lượng mà ngài Mã Hải vừa đề cập đến, chỉ là lời khách sáo thôi.
Trên thực tế thì căn bản không còn cách nào nào để thương lượng nữa. Bởi những những nhà cung cấp nguyên liệu cho chúng tôi đã bị những người khác mua chuộc, cho nên mới cắt đứt nguyên liệu. Thực ra ra doanh nhân ấy mà, người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng tôi không thích loại người này. Cho nên sau này dù Dương Hoa có thiếu nguyên liệu thì chúng †ôi cũng không hợp tác lại với bên vi phạm hợp đồng tinh thần!” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
Một số phóng viên không khỏi nuốt nước bọt, họ có thể cảm nhận được sự tức giận của Lâm Dương.
“Ố Dương Hoa sắp thất thủ rồi, còn ai thèm hợp tác với nó nữa?” Một ông chủ trước tivi đi không nhịn được, cười nói.
“Đúng vậy, hợp tác? Còn phải xem người †a có đồng ý hay không. Cứ làm như mình là một cái bánh ngọt vậy!”
“Chẳng thế còn gì!”
Mấy ông chủ khác cũng cười ra tiếng.
“Chủ tịch Lâm, nghe cách nói chuyện của ngài, có vẻ như ngài rất tự tin rằng sẽ chiến thắng trên cuộc chiến thương mại lần này?
Ngài nghĩ Dương Hoa có thể chịu qua cơn bão này không?” Một phóng viên khác đứng lên hỏi.