Kinh Mẫn nói xong, run rẩy lấy một quyển thư tịch cũ nát từ trong lòng ra, đặt trên đất.
“Đây là bí tịch sư phụ tìm thấy trong nhà giam dưới đất của Kỳ Lân Môn, là tuyệt học thất truyền đã lâu của Kỳ Lân Môn Kỳ Lân Biến!” Kinh Mãn khó khăn nói.
“Kỳ Lân Biến?” Lệ Vô Cực giật mình, thất thanh: “Sư phụ, đây chính là võ học tối cao của môn phái, sao… sao nó lại ở trong tay người?”
“Đây đều là ý trời! Truyền nhân cuối cùng của Kỳ Lân Biến chính là chưởng môn tiền nhiệm Vương Thế Phong của môn phái, nhưng Vương Thế Phong bị chưởng môn đương nhiệm soán ngôi, nhốt vào lao ngục. Lúc sắp chết, ông ấy lén giấu bí tịch Kỳ Lân Biến xuống dưới nhà lao, giấu ở một nơi rất kín, chính ở một cái động chuột trong phòng giam của sư phụ.
“Thì ra là vậy… Phó chưởng môn Lưu Quyền vì tìm Kỳ Lân Biến đã hao tốn hàng chục năm, nhưng trước sau vần không thu hoạch được gì, lại không ngờ sư phụ chỉ tình cờ có duyên lấy được võ công này…”
“Chỉ tiếc năng lực của sư phụ có hạn, lại tuổi già sức yếu, không đủ sức tu luyện Kỳ Lân Biến, vậy nên sư phụ muốn giao bí tịch này cho cậu Lâm. Cậu Lâm nhìn qua ngang sức với con, nhưng lại có thể đánh bại con, y thuật còn cao siêu, đủ để thấy được năng lực trời cho kinh người. Bác sĩ Lâm, Kỳ Lân Biến này hoàn toàn thích hợp với cậu, cho nên mong cậu hãy nhận lấy nó!”
Hai mắt Kinh Mẫn tràn đầy kỳ vọng, nhìn Lâm Dương nói.
Lâm Dương yên lặng nhìn Kinh Mẫn, trên mặt thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
“Ông muốn tôi làm gì?” Lâm Dương hỏi.
“Bác sĩ Lâm có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nhất định không phải nhân vật tầm thường, tôi cũng không cầu xin cậu làm việc gì quá mức, tôi chỉ hy vọng cậu có thể tìm cho Vô Cực một chốn an thân, để nó yên yên ổn ổn trải qua cả đời này…” Kinh Mẫn nói bằng giọng khàn khàn.
“Sư phụ…”
“Bác sĩ Lâm, nếu cậu có thể đồng ý với tôi, vậy cuốn Kỳ Lân Biến này… Cậu hãy cầm đi!”
Kinh Mãn kích động nói xong, lại ho khan một lúc lâu.
“Sư phụ, người truyền Kỳ Lân Biến cho con đi! Con có thể dùng nó báo thù cho người, con sẽ giết hết người Kỳ Lân Môn, sư phụ!” Lệ Vô Cực quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn hét lên.
“Không! Không thể cho con được, từ nay về sau, con không được phép tập võ nữa. Nếu không… sư phụ chết không nhắm mắt!” Kinh Mãn giận dữ nói.
Lệ Vô Cực ghì đầu dưới đất, trong miệng chỉ phát ra được tiếng nức nở rên rỉ.
Không ai có thể cảm nhận được sự đau đớn khổ sở và tuyệt vọng trong lòng anh ta.
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực.
“Sao rồi? Cậu Lâm… Cậu có đồng ý với tôi không?” Kinh Mãn mở nửa mắt, nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương đang định nói gì đó, thì lúc này trên đỉnh khe Phi Ưng đột nhiên vang lên tiếng hô lớn: “Mau xem! Chỗ này có dấu vết!”
Vừa nghe được lời này, ba người đều cứng đờ.
“Xem dấu vết này… Hẳn là bọn họ đã bò xuống núi! Mau, mau báo cho người dưới chân núi, gọi bọn họ ngăn lại phản đồ kia!”
“Chúng ta leo xuống xem tình hình, nhanh!”
Tiếng gọi ầm í đan xen, sau đó là tiếng bước chân leo núi.
Vẻ mặt Lâm Dương căng thẳng: “Người Kỳ Lân Môn tới nhanh quá!”
“Không thể nào! Sao người Kỳ Lân Môn đã tới rồi? Theo lý mà nói, không nên nhanh như vậy mới đúng!” Lệ Vô Cực lau lệ nơi khóe mắt, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Là sư phụ xem thường Lưu Quyền, chắc chắn ông ta đã sớm đoán được tuyến đường chạy trốn của chúng ta, cho nên đã phái người tới trước!” Kinh Mãn khó khăn nói.
Lệ Vô Cực nghiến chặt răng, phẫn nộ đến cực hạn: “Sư phụ, con đi liều mạng với bọn chúng!”
“Đừng xúc động!” Lâm Dương túm chặt anh †a, lạnh lùng nói: “Hiện tại anh không có võ công, ra ngoài chỉ có tìm đường chết! Trước cứ ở lại đây đã rồi tính sau. Nơi này dễ thủ khó công, chúng ta ở đây còn được an toàn.”
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta phải ở đây cả đời sao?” Lệ Vô Cực nổi giận đùng đùng nói.
“Vô Cực, câm miệng!” Kinh Mẫn quát.
Lệ Vô Cực không nói nữa.
“Vô Cực, sư phụ nói cho con biết, nếu con còn có ý định để bác sĩ Lâm khôi phục võ công cho con, vậy thì sư phụ sẽ nhảy từ đây xuống!”