Tô Nhan nghe thấy âm thanh mới hơi ngắng đầu lên nghìn Lâm Dương, rất nhanh lắc lắc đầu trầm giọng nói: “Câu này phải là em nói mới đúng, em … không bảo vệ được mẹ nuôi…”
Nghe Tô Nhan nói vậy, trong lòng Lâm Dương đột nhiên run lên.
Ngón tay anh siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm chặt và da thịt.
Thà rằng Tô Nhanh phát điên, thà rằng Tô Nhan điên cuồng mắng chửi anh, khóc lóc, thà rằng Tô Nhan phát tiết lên với anh. Chí ít như vậy trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Tô Nhanh chung quy vẫn là Tô Nhan.
Cô thực sự cảm thấy rằng … mình vô dụng, không bảo vệ được Lương Thu Yến.
Lâm Dương không nhịn nổi nữa, anh cười, nụ cười phức tạp, nụ cười đau lòng, cũng là nụ cười phẫn nộ.
Tô Nhan lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Lâm Dương bên cạnh nhẹ giọng nói: “Chúng ta rốt cuộc chỉ là những người bình thường, nơi này không phải địa bàn của chúng ta, những người này cũng không phải là người chúng ta có thể đụng vào…về thôi… về Giang Thành thôi…Chúng ta không thể chống lại bọn họ đâu.”
“Được, nhưng tiểu Nhan, hiện giờ chưa phải là lúc để quay về, tình hình của mẹ nuôi thế này, không thích hợp để đi đường dài. Trước tiên anh sẽ thuê một phòng ở khách sạn gần đây, em và mẹ nuôi đến đó nghỉ ngơi. Anh giúp em xử lý vết thương một chút, sau đó chúng ta sẽ quay về.” Lâm Dương khàn giọng nói.
Tô Nhan không nhìn thấy đồng tử đang dần nổi điên của anh.
“Uhm”
Tô Nhan không phải đối, nhẹ khép mắt, người đã rất mệt mỏi rồi.
“Lâm Dương, hãy đưa dì Thu Yến quay lại đi” Lương Hồng Anh ở bên cạnh muốn nói lại thôi, không ngờ lên tiếng khuyên nhủ.
“Không cần đâu, Lương Hồng Anh, tôi sẽ lo liệu chuyện này.” Lâm Dương móc điện thoại ra bám một dãy só.
Một lúc sau, một chiếc xe ô tô chạy tới, ngồi trên xe là một thiếu nữ trẻ tuổi không nói gì cúi đầu chào Lâm Dương.
Lâm Dương bế Lương Thu Yến đặt vào ghé sau, rồi cũng bế Tô Nhan lên xe.
Sau khi ngồi vào xe, Tô Nhan ngủ thiếp đi.
Lâm Dương ngồi ở ghế lái phụ Lương Hồng Anh dường như không từ bỏ, lập tức chạy.
đến chỗ Lâm Dương nói: “Lâm Dương, nếu anh lại đưa dì Thu Yến đi, Lương gia sẽ không bỏ qua cho anh! Anh chỉ có thể đưa dì Thu Yến quay lại. anh mới có thể bình an vô sự, dì Thu Yến cũng sẽ không gặp rắc rối nữa! Anh nghe tôi đi, đưa dì ấy quay lại!”
“Quay lại?” Lâm Dương quét mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Cô là muốn tôi để mẹ nuôi ở tầng hầm vừa bắn thỉu, vừa hôi hám, chật hẹp đó chờ chết sao?”
“Chuyện này…” Lương Hồng Anh á khẩu.
“Từ hôm nay, tôi và Lương gia không còn quan hệ gì nữa, còn chuyện hôm nay, lát nữa tôi sẽ đến Lương gia đòi công bằng.”
Lâm Dương trằm giọng nói, chiếc xe cũng liền khởi động, không lâu sau dần biến mắt khỏi tầm mắt của Lương Hồng Anh.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Thế này là tiêu thật rồi!
Lương Hồng Anh vô cùng nôn nóng, vội vàng lấy điện thoại ra bám số của Lương Vệ Quốc Gọi tới 3 lần mới bắt máy.
“Ai đấy?” Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm tháp Lương Hồng Anh vội la lớn: “Tề đại ca, là em Hồng Anh, Hồng Anh đây!”
*Ò, hóa ra là Hồng Anh tiểu thư, có chuyện gì sao?” Giọng nam bình tĩnh hỏi “Tề đại ca, em có chuyện rất quan trọng cần bàn với ông nội, xin anh mau đưa điện thoại cho ông, nhanh lên…”
Lương Hồng Anh nôn nóng nói.
“Hồng Anh tiểu thư, lão gia đang nghỉ ngơi trong nhà, đã lệnh cho tôi dù là ai cũng được quấy rầy, nếu là chuyện của gia tộc, cô chỉ cần nói với tôi!” Giọng nam trên điện thoại trả lời “Nói với anh cũng vô ích, đây không phải chuyện gia tộc!
Anh mau đưa điện thoại cho ông em đi, quá muộn rồi! Nếu để quá muộn sẽ lớn chuyện đấy!” Lương Hồng Anh vô cùng nôn nóng.
Người đàn ông đầu dây bên kia hơi do dự, mới chậm rãi nói: “Nếu cô đã nói vậy, thế được rồi, cô chờ một chút”
Lương Hồng Anh nghe xong mới thở phào.
Bên kia đầu dây yên lặng một hồi, một lúc sau, một giọng nói già nua mới cắt lên.
“Nha đầu, xảy ra chuyện gì rồi, phải gặp lão già này mới được à?”
“Ông nội, ông phải giúp đỡ, cứu Lâm Dương đi ông!”
Lương Hồng Anh lo lắng sắp khóc.
“Cứu Lâm Dương?” Lương Vệ Quốc sửng sốt: “ Lâm Dương mà con nói tới chẳng lẽ chính là Lâm thần y đã từng cứu ông?”