“Đến đây đi.”
“Vậy thì xem đây!”
Dương Thanh Tùng không dám lãng phí thời gian, kêu lên một tiếng, trực tiếp xung phong liều chết tiến lên.
Lần này, uy thế của ông ta quả thực vượt qua cả đạn bắn ra.
Mặt đất bị hai chân của ông ta làm cho nứt ra.
Người hóa thành một sợi dây nhỏ, xông mạnh về phía Lâm Dương.
“âm dương thuận nghịch gian nan vô cùng. Hai thứ này cùng quy về chín cung.
Hưu Môn, mởi”
Dương Thanh Tùng hét lên một tiếng, trong cơ thể bùng nổ ra dòng khí giống như hơi nước, một chưởng ngang dọc chém ra, nhưng hóa ra hơn một ngàn tàn ảnh, uy thế mạnh mẽ.
Đôi mắt Lâm Dương nheo lại, vung tay ra va chạm, nhưng mà ngay lúc chạm vào.
Rầm!
Lực lượng mênh mông mà hùng hậu giống như dòng điện truyền từ cánh tay anh ra toàn thân, giống như muốn xé rách máu thịt trên người anh.
Hơi thở của Lâm Dương đột nhiên trở nên gấp gáp hơn.
Thân thể Tiên Thiên Cương… Mà lại không ngăn cản được lực lượng này?
Quá khủng bố rồi!
Anh nghiến chặt răng, cố gắng xua tan lực rung chuyển trên người, trở tay đánh một chưởng về phía ngực Dương Thanh Tùng.
Khéo léo cất giữ trong lòng bàn tay.
Nhưng một giây sau, Dương Thanh Tùng hét lên lần thứ hai.
“Nếu có thể đạt được các nguyên lý của âm dương. Thế giới sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay. Sinh Môn! Mởi”
PhùiI Dường như có dòng khí rung động bên tai.
Bàn tay của Dương Thanh Tùng cũng đánh về phía Lâm Dương lần hai, đụng vào bàn tay của anh.
Bùm!
Cơ thể Lâm Dương bay ngược về sau như viên đạn, đập vào trong đám người.
Chỉ trong nháy mắt đám người ngã xuống, bảy người vây xem bị đập hộc máu, choáng váng ngất lịm, người đầu tiên bị Lâm Dương đụng vào trực tiếp trọng thương.
“Hả?”
Mọi người bị dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như nổi điên lùi về sau.
“Anh Lâm!”
Bích Trân không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Giáo chủ! Cậu không sao chứ?”
Đám Lưu Danh Khoa muốn tiến lên nâng anh dậy.
“Đều đừng tới đây!”
Lâm Dương quát khẽ, ôm tay đứng dậy.
“Đây là quyết đấu giữa tôi và ông cụ Dương, cho dù là kẻ nào cũng không được tham dự, nếu như hôm nay tôi thua, như vậy cũng là tôi không đủ thực lực!” Lâm Dương khàn giọng nói.
Đám Lưu Danh Khoa há to miệng, muốn nói lại thôi.
“Giáo chủ Lâm, tôi không hi vọng đối địch với cậu cỡ nào, cậu là cao thủ tuyệt thế như vậy, nếu có thể kết bạn, nhà họ Dương tôi sẽ ba đời không lo. Chỉ tiếc hôm nay, tôi nhất định phải chiến đấu vì gia tộc!” Vẻ mặt Dương Thanh Tùng đau khổ và tiếc hận.
“Ông cụ không cần băn khoăn! Tôi có thể đồng ý với ông, nếu ông thua, tôi sẽ để lại cho nhà họ Dương một chút hương khói!”
Lâm Dương khàn giọng nói.
“Chuyện này thì chưa chắc, bởi vì lão phu sẽ không thua được!”
Dương Thanh Tùng lại gầm thét, giống như con sư tử phát cuồng, lại nhào tới.