người của mình vào bên trong đó đào ít vật tư mang ra ngoài! Chỉ có điều…. những biều hiện khi nãy của anh khiến tôi cảm thấy anh không xứng đề sở hữu khoản tiền này! Bởi vì anh là 1 kẻ rồi! Đề người như anh nắm trong tay tài sản lớn như thế, đúng hính là tạo nghiệp!vì vậy, tôi quyết định lấy lại chúng. Anh nghĩ tôi đang viện cớ cũng được, hoặc đang tìm lý do cũng không “Chủ tịch Lâm, anh thật quá đáng!”
Lâm Dương ném 1 sấp tài liệu lên bằng, lạnh lùng đáp: “Đây là tư liệu phạm tội của anh trước đây, còn có thêm vài chuyện tôi điều tra ra được!”
“Đây đang uy hiếp tôi sao?“ Hà Mã Vinh mặt đỏ bừng.
“Không, tôi chưa từng nghĩ sẽ uy hiếp anh, bởi vì tôi nghĩ rằng, loại người như anh không đáng đề tôi uy hiếp!”
Lâm Dương xoay người nhìn thằng vào anh ta: “hiện tại tôi có thể dùng 2 cách để đối phó với anh. 1, căn cứ vào giá trị những vật phầm anh đã phá hỏng trong phòng làm việc của tôi đề khởi kiện anh, tôi có 1 đội luật sư tốt nhất trong nước, còn anh thì sao? Sợ rằng đến mới 1 luật sư quèn cũng không được, tôi sẽ nắm chắc phần thắng, đều ấy, số tiền mà anh nợ tôi cuối cùng cũng về tay tôi. 2, cách này thì dễ dàng hơn nhiều rồi, khiến anh biến mất hoàn toàn quỷ.
không biết thần không hay, Hà Mã Vinh, anh chọn cái nào?”
Hà Mã Vinh hoang mang ngầng đầu lên, mở to 2 mắt nhìn Lâm Dương, mặt tái nhợt không còn 1 giới máu.
Anh ta tin rằng, với thực lực của Lâm Dương thì những điều mình vừa nghe được hoàn toàn không phải là nói đùa.
Lúc này Hà Mã Vinh mới nhận ra mình đã quá đắc ý rồi!
Người ngồi trước mặt… căn bản không phải là người anh có thể động đến….
“Chủ tịch Lâm, anh…đừng làm vậy, tôi.. tôi…tôi nghe theo anh hết!”
Nắm bắt được Tử khoáng sơn, đối với Lâm Dương mà nói, có thể nói là một tin tức vô cùng tốt.
Anh lập tức sai Mã Hải trước chuẩn bị tốt hết thảy giai đoạn công việc, tính toán trực tiếp khai thác Tử khoáng sơn.
Hiện tại Lâm Dương có thể nói là được nhiều người biết tới.
Phải biết rằng, Tử khoáng sơn ngoài giá trị quý giá, còn có một khoản khủng bố phí khai thác phải chi, khoản phí này là giảm không được.
“Đem chuyện này giấu diếm tốt, khai thác cũng phải bí mật tiến hành, không được để người Dương thế gia biết, nếu không Dương thế gia sẽ không trả tiền phí bán đấu giá , hơn nữa hợp đồng trong tay chúng ta cũng sẽ trở thành phế thải, không thể lại trở thành lợi khí kiểm chế bọn họ.”
Lâm Dương mở miệng, thản nhiên nói.
“Lâm tổng yên tâm,tôi đã sắp xếp tốt rồi! Hà Mã Vinh này, chúng ta sẽ mau chóng đưa anh tôi tống xuất nước ngoài, người của Dương thế gia sẽ không tìm được anh tôi!” Mã Hải cung kính nói.
“Vậy thì tốt… Chỉ là làm như vậy cũng thực có chút xấu xa, Tử khoáng sơn này bình thường trong giới bán đấu giá hẳn là cũng khoảng ba trăm năm mươi ngàn tỷ, tôi bỏ mấy tỷ đã lấy đi mất, cần thận ngẫm lại, vẫn là có một ít áy náy.” Lâm Dương cười nói.
Mã Hải không nói gì.
Làm đều làm, còn nói thế này có ích lợi gì?
“Lâm tổng, hiện tại tài chính công ty thực rất gấp gáp, chúng ta phải đề phò.
Dương thế gia hành động, nếu bọn họ ở phía sau đối chúng ta giở trò, chúng ta rất khó chống đỡ.”
“Nói như vậy, tiền của Dương thế gia phải mau chóng lấy được! Mấy ngàn tỷ tài chính rót vào, đủ để cho chúng ta sử dụng một khoản to!”
Lâm Dương suy nghĩ xong, mở miệng nói: “Chuyện này trực tiếp khiến Khang Giai Hào cùng Kỷ Văn để ý tới, chúng ta không cần làm gì, dùng pháp luật gia tăng áp lực của bọn họ, khiến cho bọn họ mau chóng giao tiền!”
“Vâng, Lâm tồng!”
Lâm Dương lại dặn dò Mã Hải một ít chi tiết cùng chuyện vụn vặt, nhìn trước mắt, đã gần năm giờ chiều rồi thì thu thập đồ đạc, tính toán đến chỗ Tô Nhan ở một đêm.
Nhưng mà mới vừa xuống thang máy, một thân ảnh đột nhiên rất nhanh đi tới đụng phải Lâm Dương một cái.
“Xin lỗi, Lâm tổng!”
Người nọ vội vàng tạ lỗi, sau đó vội vàng đi đến ga ra, hình như là sốt ruột v‹ nhà.
Lâm Dương vốn dĩ không để ý, nhưng đang muốn cất bước bỗng nhìn thấy thẻ công tác lộ ra rơi xuống dưới bàn chân.