Pằng!
Pằng!
Lại thêm bốn tiếng súng nữa phát ra.
Bốn viên đạn giống như rắn độc xảo trá bắn vào người Lâm Dương.
Lâm Dương đã kịp phản ứng, vội vàng tránh sáng một bên.
Nhưng cho dù phản ứng cực kỳ nhanh, cuối cùng anh vẫn không tránh được, hai viên đạn nữa bắn trúng vào bụng anh.
Lâm Dương nặng nề ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ phần ngực của bộ âu phục.
“Chúa ơi …” Smith hô hấp như ngừng lại, thẫn thờ nhìn cảnh tượng khủng khiếp vừa diễn ra.
Tiểu Cụ và đám vệ sĩ kia hoàn toàn chết lặng.
Tình huống đảo ngược như vậy khiến cho tất cả đều bắt ngờ.
“Hahahaha…”
Sóc Phương cười lớn, hắn ta điên cuồng bò dậy.
Lâm Dương nhanh chóng rút ngân châm trên vai ra, cắm vào khu vực trái tim, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo quan trọng rồi mới đứng lên.
“Lâm thần y, anh có vẻ hơi ngây thơ, ngu ngốc nhỉ. Tôi chỉ dập đầu nhận tội, lạy anh mấy cái là anh buông lơi luôn?
Thật là buồn cười quá mà.” Sóc Phương lắc đầu cười nhẹ.
Khẩu súng trong tay hắn ta đã không còn đạn, nếu không, hắn ta sẽ tiếp tục bắn Lâm Dương không chút do dự.
“Tôi còn tưởng rằng cậu bản chất nhu nhược, không ngờ tới cậu không hề nhu nhược mà chính là rắn độc!” Lâm Dương ho khan hai tiếng, miệng nôn ra máu.
“Rắn độc à? Không ai nhận xét về tôi như vậy. Nên kẻ vô dụng nào bức tôi vào hoàn cảnh như vậy… Lâm thần y, anh đủ tự hào rồi. Tôi thực sự bái phục sức mạnh của anh, nhưng thật đáng tiếc, anh lại rơi vào tay tôi. Vì giữ thẻ diện cho mình, để người đời biết tôi đã quỳ gối, tự tát mình, van xin tha thứ sao? Tôi nhất định phải giết anh để bảo vệ bí mật này. Anh hiểu không? “
Nói xong Sóc Phương đi về phía một vệ sĩ đã bị định thân, định rút khẩu súng trên tay anh ta giết Lâm Dương.
Tuy nhiên, Lâm Dương lắc đầu: “Sóc Phương, tôi phải thừa nhận, tôi đã khinh suất, nhưng … tôi không thua!”
*Ý anh là gì?” Sóc Phương nhíu mày.
Lâm Dương không nói gì.
Lúc này, Sóc Phương như ý thức được điều gì, liền vội vàng bước tới, lao thẳng về phía tên vệ sĩ, vươn tay muốn lấy khẩu súng.
Nhưng vào đúng thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, một cây ngân châm đột nhiên phóng tới, nhanh chóng xuyên qua bàn tay Sóc Phương.
“Ahhhll”
Sóc Phương lập tức đau đớn hét lên thảm thiết, sau đó trực tiếp rút ngân châm trên mu bàn tay ra.
Nhưng khi rút ngân châm ra.
“Ahhhll”
Sóc Phương hét lên còn thảm thiết hơn, mà bàn tay vừa rút ngân châm ra trực tiếp đập mạnh xuống đất, hoàn toàn mắấy cảm giác.
Đây là tác dụng của ngân châm của Lâm Dương.
Sóc Phương căn bản không nhìn, vẻ mặt dữ tợn, đưa cánh tay còn lại lên chộp lấy khẩu súng lục.
Nhưng lần này, cản hắn không phải là ngân châm nữa, mà là … một bàn tay!
Pằng!
Một âm thanh lanh lảnh phát ra.
Liền thấy cổ tay của Sóc Phương bị túm lại.
Mà người nắm lấy cổ tay hắn ta chính là Lâm Dương!
Cảnh này giống hệt như lúc ban đầu Sóc Phương muốn hôn tay Tô Nhan vậy!
Con ngươi Sóc Phương nhíu chặt lại, thân thể nặng học ngắng đầu lên, nhưng lại thấy Lâm Dương an tĩnh đứng ở trước mặt, nhàn nhạt nhìn hắn.
“Làm sao… có thể chứ? Tại sao anh vẫn có thể di chuyển? Anh… không phải anh đã bị bắn ba phát vào người sao?” Sóc Phương mở miệng kêu lên.