Một lời của Lâm Dương đều khiến cho đám người Hà Vĩ Hùng bừng tỉnh và hiểu ra.
Quả thực, điểm mấu chốt ở đây là làm sao người của những gia tộc và tông phái kia có thể khoanh tay đứng nhìn được? Bọn họ chắc chắn sẽ chen một chân vào: Dù sao thì lúc trước bọn họ cũng đã tới học viện phái Nam Y để đòi Tô Vũ Nhi mà không được, nên đã ghi hận trong lòng.
Lâm Dương khiến bọn họ không dễ chịu gì, vậy làm sao bọn họ có thể để anh thoải mái được chứ?
Hiện tại đã có người của thôn Dược Vương ra mặt, bọn họ còn sợ bác sĩ Lâm đó nữa sao?
Chỉ cần một Dược Vương cốc đã khiến bác sĩ Lâm nghẹt thở rồi, nếu như lại có thêm một đám người đổi phe, đứng về phía thôn Dược Vương nữa, vậy bác sĩ Lâm lấy đâu ra người để đấu với thôn Dược Vương đây?
Trong phòng họp.
Rất nhiều gia tộc và tông phái đều đang ngồi ở bên trong, hoặc đang hút thuốc, hoặc đang uống trà, ai nấy cũng nghiêng đầu đỡ trán, hai chân bắt chéo, ung dung và kiêu ngạo.
Bầu không khí trong phòng họp rất ngột ngạt.
Cọt kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra.
Đám người Lâm Dương, Hà Vĩ Hùng và mm 24 Dương Long tiến vào.
Nhìn thấy mây mù lượn lờ trong phòng họp, mọi người đều nhíu chặt mày.
Mà người trong phòng họp thấy anh tiến vào, ai nấy cũng đều nhếch khóe miệng lên, thầm trao đổi bằng ánh mắt.
“Ái chà chà, bác sĩ Lâm! Hân hạnh hân hạnh!”
“Đều nói bác sĩ Lâm có tư chất của thiên nhân, hôm nay gặp được, quả nhiên là lời đồn không giả!”
“Bác sĩ Lâm, hy vọng anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay!
Có không ít nhân vật cấp bậc đại lão đứng dậy, chắp tay cười và chào hỏi với Lâm Dương.
“Chào các vị!”
Lâm Dương nặn ra một nụ cười bất ngờ, cũng chắp tay đáp lễ với mọi người, rồi đi về phía ghế chủ nhân ở đầu bàn phòng họp.
Nhưng còn chưa đi được vài bước thì anh đã dừng bước chân lại.
Chỉ thấy vị trí chủ nhân vốn thuộc về anh, nay lại có một người trẻ tuổi bện tóc đang ngồi.
Người trẻ tuổi này gác một chân lên bàn, lưng dựa vào ghế, và đang căn hạt dưa.
Bên cạnh anh ta còn có hai bóng người cao ngất đang đứng.
Khí tức của ba người này đều vô cùng khác thường.
Mà điều khiến cho người ta chú ý đến nhất, chính là một đường hoa văn trên cánh tay của người đàn ông này.
Đó là một dấu hoa văn giống như con bò cạp.
Trông rất sống động, lộ rõ vẻ dữ tợn!
“Thiên Hạt giáo?”
Dịch Quế Lâm ở bên cạnh cũng tới đây chào hỏi, thất thanh hô lên.
Với loại tình cảnh của người trong võ đạo này, có Dịch Quế Lâm ở đây thì dễ giải quyết hơn nhiều.
“Dịch Quế Lâm?”
Người trẻ tuổi phun sạch vỏ hạt dưa trong miệng ra, liếc mắt nhìn ông ta, rồi lạnh lùng nói: “Không ngờ đường đường là chưởng môn của Kỳ Lân Môn, vậy mà lại đi làm tay sai cho người khác, hơn nữa còn là làm tay sai cho một tiểu bối trẻ tuổi như vậy nữa chứ! Quả đúng là buồn cười, mặt mũi của tổ tiên Kỳ Lân Môn đều đã bị ông vất sạch cả rồi!”
“Cậu nói cái gì?” Dịch Quế Lâm tức giận.
“Tôi nói gì sai sao?” Người đó tiếp tục phun vỏ hạt dưa một cách thờ ơ, hoàn toàn không coi Dịch Quế Lâm ra gì.
“Thằng ranh con thối tha kiêu ngạo, hống hách!” Dịch Quế Lâm làm sao có thể nuốt được cục tức này? Ông ta lập tức giơ tay lên, dự định ra tay.