Lâm Dương nghe xong, đột nhiên tỉnh ngộ, cũng rất khó chịu.
Hình như mình đã bị Diên Nữ lợi dụng …
Nhưng anh không hề hoảng sợ mà lắc đầu lia lịa.
“Thưa cô, cô muốn lợi dụng tôi để có cơ hội leo lên ư? Ý tưởng của cô rất tốt, nhưng đáng tiếc … cô đã tìm nhằm người rồi, cô không nên chọn tôi.”
*Tại sao lại nói như vậy?” Diên Nữ hỏi.
“Bởi vì tôi vô tội.” Lâm Dương nhún vai nói.
Diên Nữ sửng sốt một chút, sau đó bật cười nói: “Thú vị, thú vị, anh Lâm, anh thật thú vị! Anh nói là anh vô tội, tôi tin, nhưng mà… trừ tôi ra, ai tin chứ? Tất cả những người đến đây đều nói rằng mình vô tội, nhưng vậy thì có thể thế nào chứ?”
“Sau này đảo chủ chắc chắn sẽ muốn gặp tôi, một khi ông ta gặp được tôi, tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của mình.” Lâm Dương mỉm cười nói, “Chỉ dựa vào một cái hộp không thể kết tội được tôi, suy cho cùng có quá nhiều SƠ hở! “
“Tôi biết, nếu như điều tra kỹ lưỡng, thực sự có rất nhiều sơ hở! Anh sẽ sớm được chứng minh là vô tội, thậm chí bọn họ cũng có thể điều tra ra tất cả những chuyện này đều là tôi thiết kế.”
*Cô đã biết vậy, tại sao vẫn làm chuyện này?” Lâm Dương hỏi.
“Bởi vì tôi sớm đã có kế hoạch dự bị!”
“Kế hoạch dự bị gì?”
“Đó chính là giết chết anh!” Diên Nữ nheo mắt nói, trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
Lâm Dương sững sờ.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Diên Nữ đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy.
Phụt!
Một nắm bụi phấn màu xanh bay ra khỏi lòng bàn tay của cô ta, trực tiếp đập về phía Lâm Dương.
Nhà giam lớn như vậy, Lâm Dương đến chỗ trốn cũng không có.
Phần độc bao quanh anh.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Lâm Dương đột nhiên ho khan kịch liệt.
“Đây là phấn độc mà tôi dùng hoa cỏ trên đảo luyện ra.
Sau khi hít vào sẽ lập tức hoà tan với máu trong cơ thể người, anh sẽ chết sau một tiếng đồng hồ. Chất độc này.
sẽ không bị ai phát hiện ra, cho dù có bị người khác tra ra được. Người ta cũng cho rằng anh sợ tội mà tự sát, anh Lâm, rất xin lỗi vì đã để anh cuốn vào kế hoạch của tôi, hại anh phải mất mạng, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác. Nếu như tôi không nhanh chóng gia nhập vào dưới gối của các trưởng lão, tôi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, người không vì mình trời tru đất diệt, cho nên, tôi chỉ có thể hy sinh anh thôi! “Diên Nữ nói.
“Cô … thật độc ác!”
Lâm Dương vừa ho khan kịch liệt vừa che mũi lại, sau đó toàn thân dựa vào bức tường, yếu ớt vô lực, không còn động tĩnh nữa.
“Anh yên tâm, tôi sẽ nhận xác cho anh, vào ngày này hằng năm, tôi sẽ đến trước mộ của anh mà thắp một nén hương.”
Diên Nữ thờ ơ nhìn Lâm Dương, trong mắt xoẹt qua một tia kỳ lạ, sau đó xoay người rời khỏi ngục giam.
Nhưng không bao lâu sau khi Diên Nữ rời đi, Lâm Dương liền mở mắt ra, vội vàng điểm vài cái vào các huyệt vị trên ngực, sau đó đột ngột nôn ra.
phun!
Một luồng khí độc màu xanh nhạt phun ra từ trong miệng anh.
“Cũng may mà tôi đã ngay lập tức đóng khí, nều không thì thật sự đã đi theo con đường của con nhỏ này rồi.”
Lâm Dương lắm bẩm nói.
Có vẻ như đảo Vong Ưu này thực sự là một nơi thị phi.
Sau khi ra khỏi nhà giam, Diên Nữ liền trở về nơi ở của mình.