“May mà chúng ta có Phong trưởng lão!”
Mọi người cảm khái vạn phần, lần lượt bái lạy cám ơn Phong Tín Tử.
Phong Tín Tử hừ một tiếng, lạnh lùng quát: “Yên tĩnh cho tôi, đừng làm ồn, ảnh hưởng bổn trưởng lão bắt mạch!”
Mọi người lúc này mới yên lặng.
Sau khi lại chữa trị cho mười mấy người, Phong Tín Tử rất đắc ý.
Bà ta cảm thấy tốc độ của mình đã được xưng là thần tốc rồi.
Nếu còn nhanh nữa, e rằng phải là Hoa Đà tái thế mới có thể làm được!
Nhưng còn không đợi bà ta liếc nhìn, bên †ai đã truyền đến từng tiếng kêu ngạc nhiên.
“Trời ơi!”
“Anh…anh ta đang làm gì vậy?”
Là tiếng la kinh ngạc của đệ tử Bách Thảo đường.
Phong Tín Tử sửng sốt, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Nhưng chỉ liếc nhìn một lúc, Phong Tín Tử đã ngơ ngác.
Chỉ nhìn thấy Lâm Dương bên kia…lại chẳng khám cho ai cả.
Không châm cứu, không bốc thuốc.
Anh rời khỏi nơi chẩn bệnh, bước đi thuận theo hàng ngũ.
Anh cũng không lên tiếng, mỗi khi đi ngang qua một đệ tử, liền thoáng kiểm tra một phen, có người thậm chí chỉ nhìn một lúc, không chạm không hỏi, trực tiếp dời tầm mắt đến người tiếp theo.
Giống như cưỡi ngựa xem hoa.
“Anh ta đang làm gì vậy?” Đệ tử bên cạnh lẩm bẩm hỏi.
Phong Tín Tử không trả lời.
Bởi vì bà ta cũng không rõ đang làm gì.
Có cách chữa bệnh như vậy sao?
“Sư phụ, có khi nào anh ta giở trò không?” Một đệ tử bước lên, cẩn thận hỏi.
“Hừ, bất kể cậu ta giở trò gì, tôi cứ chữa theo mình, đến khi đó kiểm tra lại, trước mặt công chúng, nhiều người nhìn thấy như vậy, tôi không tin cậu ta có thể lừa được chiêu trò gì Phong Tín Tử hừ lạnh, tiếp tục chẩn trị cho người bị thương trước mặt.
Nhưng chính vào lúc bà ta chẩn trị cho người thứ ba mươi bảy…
“Oall”
Lại một loạt tiếng thốt lên ngạc nhiên như thủy triều vang dội.
Sau đó âm thanh huyên náo vang vọng.
Phong Tín Tử vội vàng quay đầu, nhìn về phía bên kia.
Nhưng chỉ nhìn một lúc, Phong Tín Tử đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
“Đây…không thể nào!”
Bà ta thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.
Lâm Dương đi chuyển.
Anh đi đến phía sau tên đệ tử thứ một trăm.
Mấy tên đệ tử dựa theo lời đặn đò lúc trước của anh, lấy một miếng vải bông thật đài tới, bên trên vải bông kia cảm đầy ngân châm lắc lư.
Liếc nhìn lại, giống như sao trời trong đải ngân hà, không đếm được hết là có bao nhiêu ngân châm.
Cơ thể Lâm Dương nhảy lên, nhảy tới chỗ miếng vải bông kia giống như lông hồng, trượt từ bên trái vải bông về phía trước, hai cánh tay anh cùng hoat động, đừng ở bên trêu vải bông, mỗi lần di chuyến, bên trêu vải bông sẽ có ánh sáng bạc sáng chói bắn ra, trực tiếp đâm vào trêu người những người này.
Xoet! Xoeetl Xoet! Xoei… Ngân châm bẳn ra giống như sao băng.
Một lát sau, cả người tên đệ tử thứ một trăm này đã cảm đây ngân châm.
Mọi người rất sợ hãi.
“Làm cái gì vậy? Chữa bệnh sao?”
“Hừ, tôi thấy là làm trò mèo thôi! Ngân châm nào lại dùng như thế này? Chả có tay nghề gì cả!”