Lời này không khỏi khiến người nhà họ Vương bật cười.
Đây chính là dựa vào nhà họ Vương.
Hiện tại một số nhà máy sản xuất dược phẩm ở Dương Hoa là do nhà họ Vương cung cấp.
Nếu như chủ tịch Lâm chống lại nhà họ Vương, nhà họ Vương có thể lập tức thu hồi những nhà máy sản xuất thuốc này.
Hiện tại, Dương Hoa cần gấp thuốc đặc trị bệnh tiểu đường để đối phó với tình thế khó xử hiện tại, nếu lúc này nhà họ Vương đâm sau lưng Dương Hoa, Dương Hoa sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy cấp.
Nhưng phàm là người có chút đầu óc lúc này sẽ lựa chọn nhẫn nhịn.
Tất nhiên Ông cụ Vương cũng tin chủ tịch Lâm không phải là tên ngốc.
Quả nhiên.
Lâm Dương lâm vào yên lặng.
Hắn dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó và lại lại châm thêm một điếu thuốc.
“Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ, đương nhiên, thời gian không chờ người, tình trạng của con và cháu trai tôi thật sự không ổn, hi vọng cậu không trì hoãn quá lâu!” Ông cụ Vương cười lạnh sau đó phất tay nói: “Người đâu, dâng trà cho chủ tịch Lâm’.
“Vâng ông chủ”.
Người giúp việc chạy chậm xuống dưới.
“Không cần!”.
Lúc này, Lâm Dương búng tro vào cái gạt tàn, khẽ ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Thực ra, không cần cho tôi thời gian để suy nghĩ, bởi vì tôi đã suy nghĩ kỹ kể từ khi tôi bước vào đây.
“Ồ? Ý của chủ tịch Lâm là gì?”.
“Tôi không cứu”.
Phàn Lâm gần như không chút do dự nói ra ba chữ này. .
Trong khoảnh khắc, không khí hiện trường đột ngột lạnh đi.
Người nhà họ Vương không khỏi trợn mắt nhìn Lâm Dương.
Vẻ mặt ông cụ Vương không chút thay đổi nhìn hắn, qua một hồi lâu, mới lắc đầu, khàn giọng nói: “Chủ tịch Lâm, quyết định này của cậu… Tôi cảm thấy rất ngu ngốc!
Cực kỳ ngu ngốc! Cậu biết cậu đang làm cái gì không? Cậu đang lấy tương lai của Dương Hoa ra đùa cọt, cậu đang lấy toàn bộ tâm huyết của mình ra đặt cược”.
“Tôi có khả năng” Lâm Dương.
“Ồ, chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận cậu thật sự rất xuất sắc, tuổi còn trẻ, y thuật lợi hại, lại tạo dựng được cơ nghiệp to lớn như Dương Hoa, đây là chuyện rất nhiều người cùng lứa với cậu không làm được, nhưng cậu vẫn có một tật xấu không thể bỏ, chính là cậu quá trẻ, đều bốc đồng như những người trẻ tuổi khác…. Cậu không nên làm ra một quyết định không lý trí như vậy”.
“Phải không… Cho nên, đây là thái độ của ông sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu không cứu con trai và cháu trai ta vậy thì lấy Dương Hoa chôn cùng đi”. Ông cụ Vương lạnh lùng nói.
Rõ ràng hắn đã đưa ra quyết định.
Hơn nữa, coi như Phàn Lâm thỏa hiệp, hắn nhất định cũng phải rời khỏi Dương Hoa.
Dù sao lần này nhà họ Vương và chủ tịch Lâm cũng đã có thù oán.
Hiện tại ông cụ Vương rất muốn vả miệng Vương Hào và Vương Tử, nhưng chuyện nên quan tâm lúc này là đối phó với chủ tịch Lâm thế nào, làm sao để cậu ta ra †ay cứu bọn nó.
Có điều….. Ông cụ Vương vẫn quá ngây thơ.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cứu Vương Hào và Vương Tử Tường, mà mục đích tôi đến đây không phải để đàm phán với các người”.
Lâm Dương đứng lên.
“Vậy cậu tới đây làm gì?” Vương Khang ở bên cạnh cũng nhịn không được nữa, mở miệng hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết thái độ của các người”
Lâm Dương khàn giọng nói.