Đúng lúc này…
Leng keng!
Chuông cửa chợt vang lên.
“Ai vậy?”
Lâm Dương vội vàng dập tắt đầu thuốc lá, hô lên một tiếng, mang theo cả sự tò mò sải bước ra mở cửa.
Lại gặp một chàng phục vụ đang đứng ở bên ngoài.
“Xin hỏi, có phải anh Lâm không ạ?”
Phục vụ mỉm cười, khách khí hỏi.
“Là tôi đây, có việc gì sao?”
“Vâng, là thế này, anh Lâm, anh Quý muốn mời anh tới dùng bữa tối, mời anh tới phòng VỊP trên lầu ba được không ạ? Anh Quý đang chờ anh ở đó, thưa anh!” Chàng phục vụ cười nói.
“Anh Quý à? Anh Quý nào nhỉ?” Lâm Dương cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.
“Là anh Quý mới cùng uống rượu với anh hồi trưa đó, thưa anh!” Phục vụ lại nói.
“Tôi không biết đâu!” Lâm Dương nhíu mày, từ chối thẳng thừng.
“Anh Quý nói là dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều phải mời bằng được anh lên đó.
Nếu anh không chịu đi thì chúng tôi dù có phải khiêng anh đi thì cũng phải đưa được anh tới phòng hẹn.” Phục vụ vô cùng cương quyết nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương có chút bất ngờ, thật sự anh chưa từng nghĩ tới vị Quý công tử gì đó kia lại có quyết tâm lớn như vậy…
“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ vào nói với vợ tôi một tiếng, một lúc nữa chúng tôi sẽ đến.” Lâm Dương nói một cách lạnh nhạt, quyết định đi xem cái tên công tử Quý kia đang định làm gì.
Nhưng lúc này, phục vụ lại liên tục xua tay.
“Không không không, anh Lâm, anh hiểu sai ý của tôi rồi. Anh Quý chỉ mời một mình anh tới dự tiệc thôi, anh ấy không mời chủ tịch Vân, thưa anh!” Phục vụ lại cười dài, nói.
Nghe nói vậy, đôi mày kiếm của Lâm Dương lại khẽ nhíu.
“Chỉ mời một mình tôi thôi sao? Vậy là có ýgì?
“Anh Quý nói, chủ tịch Vân không uống được rượu, dù có đi thì cũng chỉ ngồi không thôi, như thế không thú vị. Vậy nên anh ấy muốn mời một người có thể hiểu được thú vui của việc uống rượu như anh Lâm đây để ăn tối cùng anh ấy. Anh Quý đã đặc biệt chuẩn bị một chai Lafite một chín tám hai, muốn mời anh Lâm đây thưởng thức! Mong anh vui lòng đại giá quang lâm!” Phục vụ lại cười một nụ cười công nghiệp, nói tiếp.
“Bây giờ làm gì còn có Lafite một chín tám hai nữa chứI”
Lâm Dương không nhịn được mà phỉ nhổ.
“Đây là hàng chính hãng, tuyệt đối sẽ không phải hàng giả.”
“Vậy hả?”
Lâm Dương ra vẻ suy nghĩ một hồi, sau đó lại thản nhiên đáp ứng: “Được rồi, tôi sẽ lập tức tới đó.”
“Vâng, thưa anh Lâm!” Phục vụ tức thì trở nên hồ hởi vui sướng không thôi.
“Anh muốn đi đâu à?”
Tô Nhan hai hốc mắt đỏ bừng chậm rãi đi ra.
“Một tên Quý công tử nào đó muốn mời tôi đi ăn cơm.” Lâm Dương mở miệng nói.
“Quý á?” Vẻ mặt của Tô Nhan ngập tràn sự hoang mang, nhưng chỉ một lát sau dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Có phải là cái tên mập trong phòng tiệc hồi trưa nay không? Tôi nhớ ra hắn ta rồi, tên là Chu Quý! Là con trai của ông chủ Bất động sản Hạ Kinh.”
“Quan trọng là hắn ta là bạn của cậu Hồng.” Lâm Dương cười nói.
“ý anh là gì?” Tô Nhan không hiểu ra sao.