Cả đám người Niệm Sinh đều xù lông.
“Nhất định phải bao vây nhà giam cho tôi! Không được phép để bất cứ một tù binh nào rời đi! Nếu một người chạy thoát được, thôn Dược Vương chúng ta sẽ xong đời!”
Niệm Sinh thê lương gào thét.
Tất cả mọi người đều xông về phía nhà giam.
Còn người cướp sạch vườn thuốc của tổ tiên, không còn ai để ý nữa rồi…
Ở đâu đó, trên một đỉnh núi hoang vu.
Xoạt!
Mọi người nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, ném xuống đất.
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Theo lý mà nói thì bác sĩ Lâm phải đưa thuốc giải cho chúng ta rồi chứ?” Một người đàn ông trung niên quay sang nói với người bạn bên cạnh.
Đây rõ ràng là ông Hàn.
“Bác sĩ Lâm đã nói, sau khi xong chuyện này thì ngài ấy muốn chúng ta chờ ở đây, ngài ấy sẽ mau chóng tới. Vì thế chúng ta 112 nên kiên nhãn chờ thêm một chút nữa!”
“Được!”
Ông Hàn kia gật đầu, sau đó châm một điếu thuốc.
Lúc này, sắc mặt cậu chủ Kim của Thiên Hạt giáo trở nên tái nhợt, giọng nói có hơi run rẩy: “Tôi vừa nhận được tin tức báo rằng lúc bác sĩ Lâm và người của thôn Dược Vương so tài với nhau thì đã cưỡng chế sử dụng phương pháp châm nghịch chuyển. Kỹ thuật này sẽ để lại những di chứng về sau vô cùng kinh khủng, người sử dụng kỹ thuật này sẽ không thể giữ được mạng sống lâu!”
“Cái gì? Phương pháp châm nghịch chuyển sao?”
Những người xung quanh nhanh chóng sợ hãi tới mức vẻ mặt thay đổi.
“Chuyện xảy ra được bao lâu rồi?”
“Hình như là từ hôm qua…” Cậu chủ Kim thấp giọng nói.
Hô hấp của mọi người trở nên run rẩy.
Bọn họ vẫn luôn ở gần thôn Dược Vương chuẩn bị, vì để tránh bị phát hiện mà thậm chí họ còn tắt cả điện thoại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Vì thế không hề biết gì tới những chuyện đã xảy ra gần đây, cho tới thời điểm mà Lâm Dương đã chỉ định thì họ nhanh chóng hành động.
Thế nhưng họ không hề nghĩ tới chuyện… Bác sĩ Lâm đã không còn.
“Bác sĩ Lâm chết rồi, thế chúng ta…Chúng ta cũng không thể có được thuốc giải, vậy chẳng phải là chúng ta đều phải chôn theo cậu ta sao?”
“Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?”
Mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, gấp gáp di chuyển.
Đúng lúc này, có một đứa trẻ dẫn theo một con trâu đi tới.
“Xin hỏi, các vị có phải là bạn của anh Lâm Dương không?”
Đứa trẻ kia có chút sợ hãi, thận trọng lên tiếng hỏi.
“Anh Lâm Dương ư?”
“Không lễ là bác sĩ Lâm đó sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
“Cậu bé, cháu là ai?” Có người lên tiếng hỏi.
Đứa trẻ kia sợ hãi, rụt cổ lại, lấy một chiếc bình sứ nhỏ ra, sợ hãi lên tiếng: “Chuyện này… Anh Lâm Dương nói muốn cháu mang những thứ này tới đưa cho các vị…”
“Sao cơ?”
Mọi người đưa tay nhận lấy bình sứ, sau đó mở nắp rồi đổ ra, phát hiện bên trong có không ít thuốc.