Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến bọn họ thành ra như vậy?
Người nhà họ Vương đều rất tò mò.
Lâm Dương gõ tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Anh ta động đến vợ tôi, còn muốn phế tôi”.
Lời này vừa ra, tim người nhà họ Vương bỗng nhiên nhảy tới cổ họng…
“Ông Vương, ông cảm thấy tôi làm như vậy có quá đáng không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi ông cụ Vương.
Lời nói của Lâm Dương khiến người nhà họ Vương ở hiện trường đều im lặng.
Ông cụ Vương do dự một lúc, nhìn Lâm Dương, bình tĩnh nói: Đúng là quá đáng”.
Trêu chọc đến trên đầu chủ tịch Lâm, còn muốn động đến vợ cậu ta…. chuyện này đổi lại là ai cũng không chấp nhận được.
Nhưng… người nhà họ Vương bao che khuyết điểm, cũng bao gồm ông cụ Vương.
“Nhưng chủ tịch Lâm, cho dù cháu trai †ôi xúc phạm cậu thì cậu cũng không nên tàn nhẫn, trực tiếp đánh bọn nó thành người thực vật như vậy? Bọn nó là người nhà họ Vương, nếu cậu có vấn đề gì, hoàn toàn có thể nói rõ với tôi, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ bọn nó” Ông cụ Vương lạnh lùng nói.
“Ông thay tôi dạy dỗ lại bọn họ?”.
Lâm Dương cười khẽ một tiếng: “Ông Vương, tôi thấy ông tuổi cũng lớn nên mới nói chuyện khách sáo như vậy, nếu không ông cho rằng trong mắt ta ông tính là cái gì”.
“Chủ tịch Lâm, cậu…. Cậu đừng quá tự phụ.
Có người nhà họ vương nhìn không vừa mắt thái độ của Lâm Dương lập tức hét lên.
“Câm miệng!” Ông cụ Vương khẽ quát.
Người kia lập tức ngừng nói, nhưng sự tức giận trong mắt vẫn không giảm.
Lâm Dương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Ông Vương, thật ra nguyên nhân Vương Tử Tường ương ngạnh như vậy, cũng liên quan đến gia phong của nhà họ Vương các người, nếu ông không nhiều lần bao che, anh ta cũng không trở thành như vậy. Ông nói thay ta dạy dỗ anh ta? Là đánh một trận?
Hay là mắng vài câu? Ông cảm thấy như vậy có thể xoa dịu cơn giận của tôi sao”.
“Nói như vậy, chủ tịch Lâm, cậu cảm thấy làm bọn nó trở thành tàn phế là hợp tình hợp lý sao?” Ông cụ Vương tức giận hỏi.
“Không hợp tình lý sao?” Lâm Dương hỏi lại.
“Được rồi”.
“Ý của ông Vương là gì?
“Chủ tịch Lâm, cậu không chỉ có là tổng giám đốc của Dương Hoa, mà còn là bác sĩ thiên tài nổi tiếng. Tôi hi vọng cậu có thể ra †ay cứu chữa cho con trai và cháu trai tôi, chỉ cần cậu chịu chữa khỏi, tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra”.
“Nhưng tôi không thể làm như chưa từng xảy ral” Ánh mắt Lâm Dương lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
“Cậu…….
Đám người Vương Khang nhịn không được, đồng thời tiến lên.
Nhưng lại bị ông cụ Vương ngăn lại.
“Chủ tịch Lâm, cậu phải biết tôi không phải đang thảo luận với cậu, cũng không phải cầu xin cậu. Mà là ra lệnh cho cậu! Hiểu chưa?” Ông cụ Vương lạnh lùng quát.
“Ra lệnh cho tôi?”.
Lâm Dương hơi ngẩng đầu, yên lặng nhìn ông ta: “Tôi đã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có người ra lệnh cho tôi”.
“Hiện tại đã có!” Ông cụ Vương nghiêm nghị nhìn hắn.
“Vậy, dựa vào cái gì?” Lâm Dương khẽ cười.
“Chỉ bằng việc tôi có thể khiến thuốc mới của cậu không thể sản xuất được. Chỉ bằng việc tôi nắm giữ nhiều bí mật quan trọng của Dương Hoa có thể giao cho Lâm Huy. Chủ †ịch Lâm cậu phải nhìn rõ tình hình hiện tại.
Trong lúc quan trọng thế này cậu tìm người nhà họ Vương chúng tôi gây phiền phức, rất là không lý trí! Cậu hiểu chưa?”.
Ông cụ Vương hơi nghiêng người khàn giọng nói.