“Bố, bố có kế hoạch gì…”
“Bất chấp dư luận, cưỡng chế thu hồi nhà máy!”
“Nhưng bằng cách đó, loại thuốc mới của Dương Hoa vẫn không thể sản xuất được, chỉ e rằng chúng ta càng phải chịu thêm áp lực từ dư luận!”, Vương Khang vội vàng nói.
“Đã là lúc nào rồi mà mày còn quan tâm đến những chuyện đó? Tao nói cho mày biết!
Bây giờ Dương Hoa đã dồn chúng ta vào ngõ cụt, chúng ta bây giờ phải liều mạng một mất một còn với chủ tịch Lâm! Anh ta không để chúng ta sống thoải mái, vậy thì dù chúng ta chết cũng phải cắn một miếng thịt trên người anh ta! Nếu Dương Hoa ngã xuống, đám Lâm Quý sẽ lợi dụng đà này để lao vào chia rẽ Dương Hoa, đến lúc đó chúng ta chỉ cần dựa vào Lâm Quý để trỗi dậy, mày có hiểu không?”, ông cụ Vượng lớn tiếng nói.
Hai mắt Vương Khang trở nên sáng ngời.
“Vâng, thưa bố, nếu đã như vậy, con sẽ liên hệ với luật sư, để họ có biện pháp cưỡng chế lấy lại nhà máy, mặc kệ dư luận như thế nào!”, Vương Khang gật đầu, bắt đầu bấm điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người bước vào biệt thự của nhà họ Vương.
“Ông cụ Vương, tôi nghĩ ông nên dè dặn một chút, bây giờ đã không thể thu hồi nhà máy nữa rồi!”
Nghe thấy những lời này, Vương Khang lập tức sững sờ, hai cha con ông cụ Vương cùng nhau nhìn về phía âm thanh vang đến, liền nhìn thấy đám người Lâm Quý, Đỗ Chí Cường đang đi vào nhà.
“Ông chủ Lâm, ý của ông là sao?”, ông cụ Vương trầm giọng hỏi.
“Các người không biết sao? Một số địa điểm đó của các người đã bị chính phủ trưng dụng!”, Lâm Quý lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chính phủ?”
Cả hai giật mình.
Lâm Quý ném một tờ báo lên bàn cà phê.
Vương Khang vội vàng liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
“Hóa ra…sau lưng chủ tịch Lâm có chính phủ chống đỡ?”, ông ta thần thờ, thì thào một câu.
“Đây là sự kiện trọng đại vì lợi ích của nhân dân, người ở trên đương nhiên sẽ ủng hộ! Chỉ dựa vào chúng ta mà muốn đối phó với chủ tịch Lâm đã rất khó khăn rồi, hơn nữa bây giờ tôi còn phải lo lắng một chuyện”, Lâm Quý khàn giọng nói.
“Ông chủ Lâm lo lắng điều gì?”, sắc mặt của ông cụ Vương hơi u ám hỏi.
“Nhà họ Vương của các người…còn có thể tiếp tục hợp tác với tôi để đối phó với Dương Hoa hay không!”, Lâm Quý đến gần, lanh lùng nói.
Nhịp tim của ông cụ Vương bỗng nảy một nhịp, nhưng không phát ra tiếng.
Họ hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Quý.
Lâm Quý lo lắng, e rằng nhà họ Vương không chờ được đến lúc bên phía Lâm Quý chính thức phát động tấn công, thì đã bị Dương Hoa tẩy trừ sạch sẽ.
Nếu nhà họ Vương bị Dương Hoa gán cho các mác là kẻ phản bội, thì người trong xã hội sẽ không tin những gì họ nói.
Một khi nhà họ Vương bị Dương Hoa trục xuất khỏi Dương Hoa, thì họ sẽ không còn giá trị gì đối với Lâm Quý …
Vương Khang toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn hoảng sợ ngồi yên tại chỗ.
Ông cụ Vương vẫn bình tĩnh, hít sâu một hơi, giọng nói già nua vang lên: “Ông chủ Lâm yên tâm! Nhà họ Vương của chúng tôi đã không còn đường lui nữa rồi, chuyện đã đến mức này, cùng lắm thì liều mạng chết cùng với Dương Hoa”.
“Tôi rất khâm phục quyết tâm của ông cụ Vương, nhưng cái gọi là liều mạng chết cùng… thì cũng phải có cái bản lĩnh này mới được!”, Lâm Quý lạnh lùng hừ một tiếng.
Sắc mặt của ông cụ Vương rất khó coi.
Lúc này, quản gia vội vàng bước vào trong.
“Ông cụ, vừa rồi có người gửi thứ này đến đây, mời ông…xem qual”, quản gia run rẩy nói và đưa một tờ giấy.
Ông cụ Vương liếc nhìn một lượt, lập tức sững sờ tại chỗ.
“Công hàm…luật sư?”
“Khang Giai Hào đại diện cho Dương Hoa…chính thức kiện chúng tôi…”