“Có chuyện gì vậy?” Mọi người vội vàng hỏi.
“Đó là về chuyện bộ phim mới. Bộ phim mới có thể phải thay đổi nữ chính. Đoàn phim của chúng tôi đã quyết định hủy hợp đồng với Nữ chính số 1 Cô Tô Dư. Có lẽ sẽ cân nhắc lại nhân vật nữ chính mới. Tôi rất xin lỗi, bà Lưu, cô Tô. ” Tống Kinh nói.
Lời nói của Tống Kinh khiến mọi người xung quanh bàn rượu đều choáng váng.
Thậm chí, một số vị khách có tình đứng gần hơn cũng chết lặng.
Bộ não của Lưu Mãn San liền trở nên trống rỗng, cả người giống như mát hồn.
“Đạo diễn Tống, chuyện … chuyện này là sao vậy? Anh không phải đã xác nhận vai nữ chính số một sẽ do con bé đóng sao? Sao đột nhiên lại thay đổi như vậy?” Tô Thái cũng lo lắng, vội vàng đứng dậy hỏi.
“Chuyện này …trong chuyện này đạo diễn Tống có phải là có hiểu lầm gì không? Không lẽ chúng tôi đã làm sai chuyện gì sao? Anh nói đi, chỉ cần anh nói ra, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi!” Lưu Mãn San định thần lại, vội vàng nở nụ cười nói.
“Không cần đâu, bà Lưu, anh Tô, đoàn phim của chúng tôi đã đưa ra quyết định tạm thời hủy bỏ vai diễn của cô Tô, rất xin lỗi.”
Tống Kinh nói xong, trực tiếp đứng lên, gật đầu xin lỗi, sau đó quay người rời đi.
Bởi vì bản thân cô ấy cũng không muốn diễn nữa.
Nếu như bố mẹ cô có thái độ như vậy thì cô ấy còn có mặt mũi nào để diễn bộ phim này nữa? Đây chính là những gì mà Lâm Dương đã giành lấy cho cô ấy!
Bây giờ cứ trả lại cho anh rẻ đi.
Gia đình của Tô Thái hồn bay phách lạc rời khỏi hiện trường bữa tiệc.
Nghe nói Lưu Mãn San vừa bước ra khỏi cửa đã gào khóc thảm thiết, toàn bộ tầng một gần như sắp bị sụp đổ bởi tiếng khóc của bà ta.
Lâm Dương cảm thấy buồn chán liền chào hỏi Tô Dư rồi một mình về nhà.
Ban đầu anh đến Quốc tế Duyệt Nhan muốn xem thử Tô Nhan đã tỉnh rượu chưa, nhưng cửa bị khoá trái, chìa khóa mà Tô Nhan đưa cho anh cũng không thể mở được.
Rõ ràng, đây là Trương Tinh Vũ cố ý khoá trái.
Trong lúc bắt lực, chỉ có thể trở về Dương Hoa ở một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Từ Nam Đống dẫn Từ Thiên đến đứng trước phòng làm việc của Lâm Dương.
Nghe nói hai người đã đợi ở cổng công ty vào lúc bốn giờ sáng, cổng vừa mở ra liền đợi ở đây.
Mã Hải cũng nghe nói chuyện này, không hề ngăn cản, đợi mặt trời lên cao mới chạy đi thông báo với Lâm Dương.
“Để bọn họ vào.”
Lâm Dương ngồi trên ghế ông chủ, pha một tách trà, vươn vai nói.
Hai người bước vào trong.
Từ Thiên ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Dương, tự tát mình mười cái.
“Chủ tịch Lâm, đều là tôi nhất thời sơ suất, khiến người bên dưới mạo phạm đến anh. Xin anh tha lỗi.” Từ Thiên khấu đầu xuống đắt, run lẫy bẩy, giọng nói run rẫy nói.
“Đứng dậy đi, sau này chú ý một chút là được rồi, nhưng mà cũng bảo người dưới tay của anh tiết chế một chút, biết không?” Lâm Dương nhấp một ngụm trà nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm, cảm ơn chủ tịch Lâm, cảm ơn chủ tịch Lâm.” Từ Thiên hân hoan đến điên cuồng, vội vàng khấu đầu.
Từ Nam Đống ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sức khỏe của bố anh vẫn ổn chứ?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, ông cụ sức khỏe rất tốt, có thể ăn uống.”