Lão Chu hùng hổ hăm doạ khiến Tô Quảng có chút khó thở.
Trương Tình Vũ cũng bối rồi.
Bà kéo Tô Quảng, vội vàng hỏi: “A Quảng, lai lịch của người này là gì?”
“Lai lịch cũng không nhỏ, anh trai điều hành sòng bạc, quan hệ rộng rãi, ông ta lại làm việc ở cục, có quan hệ với cả hai bên hắc bạch…” Tô Quảng khổ sở nói.
Trương Tình Vũ nghe vậy thì mặt tái mét.
“Tại sao ông lại dây vào loại người này?”
“Tôi còn không là do sốt ruột quá sao? Tuy tôi không biết rõ về ông ta, nhưng dù sao cũng là bạn học cũ. Không biết ông ta có thể giúp gì không, nhưng tôi cũng không ngờ ông ta… ông ta lại đòi nhiều như vậy?” Tô Quảng vẻ mặt khó xử.
“Nhiều? Đây mà đã coi là nhiều sao?” Lão Chu cười nói một tiếng: “Tô Quảng, ông không biết tình hình thị trường bây giờ.
Ông nghĩ bây giờ đi lo lót mấy chuyện này dễ lắm sao? Cái này nhỡ mà bị điều tra ra, đến bát cơm cũng khó có thể giữ được.
Ông không có tiền, ngoài việc thế chấp căn nhà của mình ông còn có thể làm gì? Ngoài ra, đây là tòa nhà cũ! Căn nhà này cũng chỉ trị giá tầm hai ba chục vạn. Ông nghĩ nó có thể bán được bao nhiêu?”
Hai hay ba chục vạn?
Có nói quá không đây? Căn nhà này tuy cũ nhưng vị trí đẹp nên nếu bán thì ít nhất cũng phải trên sáu mươi vạn.
Trương Tình Vũ trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra, cố nén cười: “Ừm, anh Chu.. thực xin lỗi, tiêu Nhan nhà chúng tôi đã trở về rồi, hay là vậy đi, làm anh mắt công đi một chuyến tôi cũng rất ngại, tôi còn có hai nghìn, anh cầm tạm uống trà nhé, anh thấy thế nào? “
“Mà đang đuổi ăn mày đấy à?” Lão Chu hung hăng vỗ bàn, tức giận nói: “Tôi nói cho các người biết Tô Quảng, nếu hôm nay ông không ký, thì cả nhà ông cũng đừng hòng được yên ổn ở cái Giang Thành này nữa. “
Tiếng quát làm Tô Nhan trong phòng giật mình, cũng đánh thức Lâm Dương đang ngủ say.
Anh tối hôm qua đã luyện khí quá sức, kiệt sức và ngủ rất say, anh muốn có một giấc ngủ ngon nhưng lại bị quấy rầy.
“Lão Chu, chúng ta đã nói rồi đấy, ông lo lót giúp tôi, tôi sẽ trả tiền cho ông, nhưng bây giờ người đã được ra ngoài, tôi cũng đâu có cần đưa tiền cho ông? Ông làm thế này chẳng phải là lừa đảo sao? Chuyện nào phải ra chuyện ấy chứ…”Tô Quảng khóc không ra nước mắt.
“Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện nấy! Nhưng tại sao con rễ và con gái ông lại đột nhiên được an toàn về nhà? Mấy người không nghĩ tới sao?” Lão Chu cười lạnh nói.
Ông ta vừa nói xong, Tô Quảng cũng rất bối rồi.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua vốn không phải lỗi của bọn họ.
Được thả ra thì cũng có gì lạ đâu chứ?” Trương Tình Vũ cau mày nói.
“Hừ, bà biết người bên kia là ai không? Người bên kia là Báo gia! Báo gia có thân phận là gì? Nếu mà anh ta lên tiếng, con gái và con rễ bà có thể bình an vô sự trở về nữa sao? Đúng là nằm mơ.”
“Vậy lão Chu, ý của ông là… đây là do ông can thiệp sao?”
“Không sai.” Lão Chu nói dối mà không chớp mắt, “Ông là bạn học cũ của tôi, tối hôm qua ông đến nhà cầu xin tôi, tôi đã mượn tiền suốt đêm để lo lót, ít nhất cũng đã bỏ ra ba mươi vạn, Tô Quảng, số tiền này là tôi ứng ra lo lót trước cho ông đó, vì vậy ông đang nợ tôi ba mươi vạn. Nếu ông không ký và không trả lại tiền cho tôi, tôi e rằng chúng ta sẽ phải tính toán rõ ràng khoản nợ nần này đó. Ông biết đấy, đụng đến Chu Vạn Diệu tôi sẽ phải chịu hậu quả gì, ông hiểu không? “
Ngay khi những lời này nói ra, Tô Quảng biến sắc, Trương Tình Vũ cũng bị hù sợ hãi.
Lâm Dương lại thở dài một hơi.
Gia tộc Tô Quảng không lớn lắm, tại sao các loại người xấu lại cứ đâm đầu tới đây?
Anh vừa mới đứng dậy, nhưng đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Lão Chu cau mày nhìn hai vợ chồng.
“Tôi… tôi đi mở cửa.” Trương Tình Vũ hơi run run nói, vội vàng đi mỏ cửa.
Mở cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, veston và quần tây đứng ngoài cửa, người đàn ông hơi mập nhưng rất có sức lực, vừa nhìn thấy Trương Tình Vũ mở cửa, anh ta lập tức mỉm cười: “Bà đây chắc là bà Trương Tình Vũ? Xin chào. “
“Anh là…”
“Ò, tôi là Lý Duy của cục cảnh sát! Hôm nay tôi đến đây để gửi lời xin lỗi đến cô Tô Nhan.” Lý Duy cười nói.
“Lý Duy của cục cảnh sát?” Trương Tình Vũ hiển nhiên không kịp phản ứng.
Tô Quảng cũng không hiểu chuyện gì.
“Tô Quảng, là ai đấy? sao? Ông còn nhờ người khác tới để giúp đỡ sao?” Lão Chu đang ngồi trên ghế bất mãn nói.
Giọng nói này?
Lý Duy ở bên ngoài cau mày, cần thận gọi một tiếng: “Chu Diệu?”
Ngay khi nghe thấy hai chữ này, Chu Diệu đang ngồi trên ghế sửng sốt, chạy ra ngoài xem xét, lập tức sửng sốt.
“Sếp… sếp… sếp Lý?”
“Chu Diệu, sao cậu lại ở đây?” Lý Duy nhẹ giọng hỏi.
“Cái này… tôi… tôi đến gặp lại bạn học cũ, tới gặp bạn học cũ…” Chu Diệu do dự rồi cười nói.
“Bạn học cũ của cậu là ai?”
“Tô Quảng! Tô Quảng! Chúng tôi là bạn học cũ hơn hai mươi năm!” Chu Diệu cười.
“Ò…” Lý Duy gật đầu.
“Hai người quen nhau à?” Trương Tình Vũ ngây người hỏi.
“Cậu ta từng là cấp dưới của tôi, tác phong không tốt nên đã bị chuyển đi.” Lý Duy bình thản nói, ánh mắt nhìn Chu Diệu cũng lộ vẻ mặt chán ghét.
Ngay khi những lời này được nói ra, Trương Tình Vũ và Tô Quảng cũng hoảng hồn.
Sếp của Chu Diệu?
Vậy người này là ai vậy?
“Mẹ, sao lại ồn ào như vậy?” Lúc này Tô Nhan mới bước ra khỏi phòng.
Vừa thấy vậy, Lý Duy lập tức tiến lên, vội vàng nói: “Cô Tô, xin chào! Cô khỏe không! Thực sự xin lỗi đã làm phiền cô vào sáng sớm thế này.”
“Ông là?” Tô Nhan có vẻ hơi hoang mang.
“Tôi là Lý Duy, cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành, cô Tô Nhan, vì nhân viên của chúng tôi là Quách Ngưu làm việc thất trách ảnh hưởng tới cả thể chất và tinh thần của cô. Tôi ở đây thay mặt cả cục xin lỗi cô. Vô cùng xin lỗi.!” Nói xong, Lý Duy hơi cúi đầu.
Tô Nhan sững sờ.
Trương Tình Vũ và chồng cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Về phần Chu Diệu, ông ta như bị sét đánh.
“Cục… cục trưởng Lý, ông không cần, không cần phải khách sáo như vậy đâu!” Tô Nhan luống cuống tay chân nói.
“Đây là do tôi thất trách. Tôi sẽ nghiêm khắc tự kiểm điểm. Tôi hứa rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa…”
“Cục trưởng Lý, chúng tôi cũng không có ý trách ông.”
“Dù sao lần này tôi đã gây tổn hại lớn cho cô Tô. Cô Tô, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, tôi sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng…”
Lý Duy liên tục xin lỗi và tự trách mình, trong khi Tô Nhan liên tục nói không sao cả.
Bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ.
Về phần Chu Diệu, ông ta đã không thể hiểu nổi nữa rồi.
Ngây người nhìn Tô Quảng Nhìn Tô Nhan, não giống như đống bột nhão…
Đột nhiên, ông ta cũng nhận ra điều gì đó.
E rằng việc Tô Nhan và Lâm Dương trở về nhà an toàn cũng không đơn giản như họ nghĩ. Chẳng lẽ…
Chu Diệu dường như đã nghĩ tới điều gì, đổ mồ hôi lạnh…
“Thực xin lỗi đã làm phiền vào sáng sớm như vậy, tôi cũng nên rời đi rồi.”
Một lúc sau, Lý Duy tự trách mình xong thì rời đi.
“Cục trưởng Lý, ăn chút gì rồi hãng đi.”
“Không cần đâu…” Lý Duy nhanh chóng từ chối.
“Ừm… Tôi cũng phải đi đây! A Quảng, chuyện đó sau này hãng nói, sau này hẵng nói nhé!” Chu Diệu vội vàng nói.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng tiễn ông ta đi như tiễn ôn thần.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đang ngồi trên sô pha đột ngột nói: “Ông Chu, thế… nhà của chúng tôi ông không cần nữa sao?”
Khi vừa nghe xong những lời này, sắc mặt Chu Diệu tái xanh.
Lý Duy nhìn Chu Diệu, cau mày: “Chu Diệu, có chuyện gì?”
“Sếp Lý, tôi…” Chu Diệu cả kinh, không nói ra được.
Ngược lại, Trương Tình Vũ đã nhìn ra manh mối và vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Cái gì?”
Lý Duy vô cùng tức giận, lập tức cầm hợp đồng trên bàn lên.
Sau đó ông ta lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng ở tầng dưới.
“Sếp Lý, nghe tôi giải thích!” Chu Diệu lo lắng nói.
“Đến cục giải thích đi.” Lý Duy tức giận nói.
Chu Diệu mặt buồn rười rượi, chỉ có thể đi theo Lý Duy xuống lầu.
“Tôi chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Hãy cho tôi một chút thời gian.” Lý Duy nói.
“Không sao đâu, cục trưởng Lý, ông đã vắt vả rồi.”
“Đây là nhiệm vụ của tôi. Được rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa. Bà Trương, anh Tô, cô Tô, hội trưởng Lâm, tôi đi trước đây!”
Lý Duy gật đầu rời đi.
“Cục trưởng Lý đi thong thả!”
Trương Tình Vũ và Tô Quảng vội nói.
Tuy nhiên, Tô Nhan hơi sửng sót: “Hội trưởng Lâm?”
Cô quay sang nhìn Lâm Dương đang mặc quần áo trên sô pha.
“Lâm Dương!”
Tô Nhan gọi một tiếng, định hỏi.
Lâm Dương hơi hơi nín thở.
Nhưng đúng lúc này.
“Xin hỏi, cô Tô Nhan là ai?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Tô Nhan quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một người chuyển phát nhanh đứng ở cửa.
“Là tôi.”
“À, cô có chuyển phát nhanh, mời ký tên.”
“Vâng, cảm ơn.”
Tô Nhan bước tới ký tên.
“Đây là cái gì?” Tô Quảng bói rối hỏi.
Tô Nhan không nói lời nào, vừa mở ra, bên kia một đống văn kiện.
Sau khi nhìn lướt qua, sắc mặt Tô Nhan tái nhợt vô cùng…
“Cái gì vậy?” Trương Tình Vũ vội hỏi.
“Thư của luật sư…” Tô Nhan run rẩy nói: “Là thư luật sư của công ty Luật Giai Hào…”
“Cái gì?”
Hai người như bị sét đánh.
Lâm Dương cũng ngây người.