Ùù…
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột rung lên.
Lâm Dương đang xem hồ sơ trong phòng làm việc, hơi nhíu mày, kết nói điện thoại.
“Anh đang ở đâu vậy?” Có một giọng nói lạnh lùng qua điện thoại.
Đây chính là giọng của Tô Nhan.
*Có chuyện gì không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
Anh bây giờ đã không còn quá nhiều cảm giác đối với Tô Nhan nữa, sở dĩ anh vẫn sẵn lòng trả lời điện thoại của Tô Nhan, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc, rốt cuộc thì cô vẫn nguyện ý vì một lời hứa lúc đầu mà kiên trì làm một cặp vợ chồng hữu danh vô thực với Lâm Dương.
“Tôi đã nấu cơm xong rồi, anh trở về ăn đi.” Tô Nhan do dự một chút nói.
Lâm Dương sửng sốt trong chốc lát, vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường Tô Nhan bận rộn như vậy, còn có thời gian nấu cơm sao?
Không lẽ nói là có chuyện gì đó đã xảy ra rồi?
Anh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tôi sẽ về nhà ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dương lái xe về phía Quốc tế Duyệt Nhan.
Hai vợ chồng Tô Quảng không có thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở trong biệt thự của Lâm Dương, mà theo ý của Tô Nhan, dành ra vài căn phòng nhỏ bên cạnh công ty để ở tạm, một là thuận tiện cho công việc của Tô Nhan, hai là có thể tiết kiệm được một khoản, dù sao Quốc tế Duyệt Nhan vẫn chưa chính thức bước vào quỹ đạo.
Vừa bước vào nhà, liền có thể ngửi thấy mùi thơm của bữa ăn.
Lâm Dương ngửi thấy liền ho khan vài tiếng.
“Có hơi cháy rồi, thật là ngại quá.”
Tô Nhan mặc tạp dề Doraemon bước ra ngoài với bát súp nóng hồi trên tay.
Đây có vẻ là một người vợ, người mẹ kiểu mẫu, chỉ đáng tiệc là duyên phận vợ chông giữa hai người bọn họ sẽ không kéo dài được lâu nữa.
Lâm Dương liếc nhìn căn phòng, chỉ có hai người bọn họ, không khỏi hỏi: “Bố mẹ đâu?”
“Bọn họ đi thăm bà ¡, mẹ không muốn đi, nhưng bố đã nài nỉ rất lâu…” Tô Nhan đặt bát canh xuống, thổi đôi tay nhỏ nhắn đỏ ửng, dáng vẻ trông thật đáng yêu.
“Ò …đang yên đang lành, sao lại gọi tôi đến ăn cơm?”
“Không có chuyện gì cả, chỉ là… chỉ là cảm thầy trước đây nói ra những lời như vậy với anh không thích hợp lắm, cho nên muốn xin lỗi anh, hơn nữa, chúng ta cũng đã lâu rồi không ăn cơm ở nhà.” Tô Nhan thắp giọng nói.
Lâm Dương không nói gì.
Tô Nhan bưng hai bát cơm, đưa cho Lâm Dương một bát.
“Nếm thử tay nghề của tôi xem sao?” Tô Nhan nói.
Lâm Dương gật đầu nếm thử.
“Thế nào?” Cô tràn đầy vẻ mong đợi.
“Nói thật, không ra sao cả.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tô Nhan nghe thấy, cực kỳ khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Bởi vì cô ấy đã ăn những món do Lâm Dương làm.
So với tài náu nướng của Lâm Dương… thì tay nghề của cô quả thực kém xa.
“Ăn cơm thôi.” Lâm Dương ăn một miếng thức ăn, ăn miễng lớn.
Tô Nhan thấy vậy, có hơi ngạc nhiên.
Tuy rằng đồ ăn không ra sao, nhưng Lâm Dương lại ăn rất ngon, một bát cơm đã biến mắt nhanh chóng.
Nhìn thấy dán: khỏi có chút bồi ẻ Lâm Dương ăn cơm, Tô Nhan không “Tôi phát hiện anh đã thay đổi r Dương nhẹ giọng nói.
“Có sao?” Lâm Dương không cho là có.
“Đó có thể là nhận thức sai của tôi thôi. Đôi khi tôi cảm thấy anh rất kỳ quái, rất sâu sắc, cũng rất xa lạ … Kể từ sau khi anh tảo mộ cho mẹ mình … anh đã thay đổi rồi…”
“Người đều sẽ thay đổi.” Lâm Dương đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt nói.
Tô Nhan im lặng, gắp thức ăn vao cái miệng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ có tâm sự.
Một bữa tối kết thúc trong bầu không khí vô cùng kỳ lạ, Tô Nhan dọn dẹp bát đĩa rồi đem xuống bếp rửa.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Dương rung lên.