Người đàn ông mặc áo gió cau mày, rõ ràng là rât ghét người khác đụng vào mình, liền hắt tay Triệu Thiên ra.
“Xem ra chuyện đã bại lộ rồi, Triệu Thiên, anh thật sự bất tài, nhưng may mà đã có anh cả, bọn họ đã đoán được sự: kém cỏi của anh! Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người tên Lâm Tung đó vỗ vỗ thân thể nơi vừa mới bị Triệu Thiên chạm vào, lạnh lùng nói.
Triệu Thiên vội vàng đem tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó toàn bộ nói cho Lâm Tung nghe.
Lâm Tung trở tay cho một bạt tát, hung hăng tát vào người Triệu Thiên.
Bốp!
Triệu Thiên lùi lại phía sau hai bước, che mặt trừng to mắt nhìn Lâm Tung: “Anh Lâm Tung, anh… anh làm cái gì vậy?”
“Anh thật sự là một kẻ thành công thì ít hỏng việc thì nhiều. Anh cả đã dặn dò anh rồi, chuyện này ít nhất phải giữ bí mật trong bảy ngày, chỉ mới vài ngày, anh đã bị Lâm thần y tóm được rồi. Anh không phải rác rưởi thì là cái gì?”
Lâm Tung vẻ mặt có chút tức giận, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng.
Triệu Thiên sững sờ một chút, sau đó nghiền răng nghiên lợi, trầm giọng nói: “Anh Lâm Tung, tôi biết các anh cần thời gian bảy ngày để làm cái gì. Không phải là muốn trong vòng bảy ngày này tiền hành phân tích kế hoạch dự án và dược liệu mà tôi đã cung cấp cho các anh sao?
Phân tích ra thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa, muốn giành trước thị trường thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa, cản trở con đường phát tài của bọn họ, có đúng không? “
“Vậy thì sao? Anh đã bại lộ tất cả những chuyện này. Kế hoạch của chúng tôi đã bị phá vỡ rồi. Mặc dù tôi không biết Dương Hoa sẽ dùng chiến lược gì để đối phó nhưng ít nhất hiện tại xem ra, lợi ích của chúng tôi vẫn chưa đạt đến độ cao như mong đợi.” Lâm Tung lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, vậy anh có biết Lâm Đồng nghĩ như thế nào không?” Triệu Thiên nheo mắt.
“Nghĩ như thế nào vậy?” Lâm Tung vội vàng hỏi.
“Hừ, chủ tịch Lâm muốn tương kế tựu kế, lợi dụng tôi đánh ngược lại các anhl”
“Đánh ngược lại chúng tôi sao? Triệu Thiên, anh nói cho tôi rõ hơn chút! Rốt cuộc là có ý gì?” Lâm Tung lấy lại tinh thần, giọng điệu nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Tung, Triệu Thiên nhếch khóe miệng cười nhẹ nói: “Anh Lâm Tung, anh phải thừa nhận rằng IQ của Lâm Đồổng chúng tôi tuyệt đối không phải thấp. Sau khi anh ta truy hỏi tôi về tất cả những chuyện này, liền lập tức muốn tôi liên lạc với anh, hơn nữa còn yêu cầu tôi vô tình tiết lộ ra đơn thuốc giả cho anh.”
Nói xong, Triệu Thiên đưa một tờ giấy cho Lâm Tung.
Lâm Tung vội vàng xem qua, hơi thở run rảy: “Đơn thuốc này…chính là đơn thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa sao??”
“Đúng, cũng không đúng, bởi vì đây là một đơn thuốc lộn xôn.” Triệu Thiên mỉm cười nói, “Đó chính là vũ khí mà chủ tịch Lâm dùng để đối phó với các anh! Anh ta muốn tôi vô ý đưa cho anh, nêu như các anh theo đơn thuốc này mà chế thuốc, Thuốc sản xuất ra sẽ có tác dụng ở giai đoạn đầu nhưng giai đoạn sau sẽ để lại di chứng khủng khiếp, di chứng này sẽ dẫn đến tử vong. Nếu như doanh nghiệp Lâm Thị của các anh bán loại thuốc này với quy mô lớn, e rằng tới khi đó mạng người mà các anh phải đền nói không chừng sẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn người, một khi mọi chuyện phát triển đến độ cao đó … tôi nghĩ nhà họ Lâm cho dù là doanh nghiệp tư nhân lớn đến thế nào đi chăng nữa, cũng phải chết trong một chiêu này.”
Lâm Tung vừa nghe thấy, hít một hơi lạnh.
Thủ đoạn độc ác làm sao?
Nhưng anh ta lại bình tĩnh trở lại, liên tục hừ lạnh: “Triệu Thiên, anh cho rằng nhà họ Lâm của chúng tôi là cái gì?
Mánh khóe nhỏ này cũng muốn âm mưu chống lại nhà họ Lâm của chúng tôi sao? Thật nực cười!”
“Vậy anh cho rằng Lâm thần y là người thế nào?” Triệu Thiên hỏi ngược lại một câu.
Lâm Tung cau mày.
“Chuyện Lâm thần y đánh bại Hàn Y Vương tôi cũng không nói nữa. Đây đều là tin cũ rồi. Anh ta đã nghiên cứu phát triển ra các loại thuốc trị viêm mũi và nhồi máu não.
Điều này còn không đủ để thể hiện y thuật của anh ta sao?
Nếu như nhà họ Lâm các anh cho rằng mình còn lợi hại hơn anh ta, tại sao không phải là nhà họ Lâm của anh nghiên cứu phát triển ra loại thuốc như vậy đi? Bây giờ các anh lại dám coi thường Lâm thần y sao? “
Lời này vừa nói ra, Lâm Tung trầm mặc rồi.
Mặc dù anh ta rất khó chịu với những gì Triệu Thiên đã nói, nhưng thực sự có lý.
Hơn nữa anh ta cũng biết y thuật, nhìn từ đơn thuốc hiện tại có thể thấy, đơn thuốc trong tay này quả thực không có kẽ hở, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ manh mối nào cả.
“Vậy ý của anh là gì?” Lâm Tung trầm giọng hỏi.
“Hừ, Lâm Đổng muốn lợi dụng tôi để tính kế các anh.
Cách của anh ta không tồi, nhưng mà theo tôi thấy, tôi đã là một người phản bội Lâm Đồng rồi. Tôi tin rằng cho dù tôi có làm cái gì đi chăng nữa, đều sẽ không bao giờ có được sự tín nhiệm của anh ta nữa. Càng huống hồ, một khi chuyện này xảy ra, nếu như để lại hậu quả nghiêm trọng, truy cứu bên ngoài, không chỉ nhà họ Lâm các anh phải chịu trách nhiệm, điều tra sâu vào, Triệu Thiên tôi cũng không thoát khỏi sự trừng phạt, vì vậy kế hoạch này của Lâm Đồng đối với tôi mà nói vốn không có lợi. Vì vậy tôi sẽ tương kế tựu kế, dự định tiếp tục hợp tác với các anhl “
“Anh muốn hợp tác như thế nào?”
“Tôi muốn các anh lập tức đưa tôi rời khỏi Giang Thành, đảm bảo an toàn cho tính mạng của tôi, hơn nữa đưa tôi 3 tỷ, tôi sẽ đưa đơn thuốc thật cho anhI”
Triệu Thiên mỉm cười nói, lại lấy trong túi ra một đơn thuốc y hệt.