Tất cả mọi người đều hiểu câu này có nghĩa gì.
Trong giây lát, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên rất khó coi.
Lệ Vô Cực ngạc nhiên quay sang nhìn Lâm Dương, vẻ mặt lộ rõ sự bất ngờ.
“Bác sĩ Lâm… anh?”
Anh ta há hốc miệng.
Nhưng Lâm Dương lại không nói gì, cũng không quay sang nhìn anh ta.
“Bạn? Thế nào? Bác sĩ Lâm định nhúng †ay vào chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi đấy à?” Phó trưởng môn Lưu Quyền lạnh lùng quát.
“Tôi chưa nói là mình muốn xen vào, tôi chỉ muốn nói với các vị rằng Lệ Vô Cực là bạn tôi, chuyện đơn giản như vậy, sao phó chưởng môn lại liên tưởng sang chuyện khác thế?” Lâm Dương bình tĩnh đáp.
“Mồm mép trơn tru.” Lưu Quyền lại càng bất mãn hơn.
“Bác sĩ Lâm để ý đến chuyện của Vô Cực thì ở lại nghe một chút cũng không sao.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.
Ông ta chẳng để ý lắm.
Bác sĩ Lâm muốn bênh Lệ Vô Cực thì sao chứ?
Đây là Kỳ Lân Môn, không phải là nơi để bác sĩ Lâm kia có thể làm mưa làm gió.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lại nhìn về phía Lệ Vô Cực: “Lệ Vô Cực, cậu có biết tội của mình không?”
Lệ Vô Cực quỳ xuống, dập đầu nói: “Chưởng môn, Vô Cực biết tội rồi, Vô Cực cầu xin chưởng môn hãy thả sư phụ ra, Vô Cực xin gánh chịu hết mọi tội lỗi, cũng tình nguyện nhận hết mọi hình phạt.”
Anh ta không tranh luận.
Anh ta cũng biết rằng bản thân không thể tranh luận nổi, thà cứ nhận tội đi cho xong, chỉ cần có thể cứu được sư phụ ra là anh ta đã cảm thấy yên lòng rồi.
“Cậu đã chịu nhận tội rồi à? Tốt lắm.
Chưởng môn tôi cũng đã nói hết những gì cần nói rồi! Người đâu, mau dẫn Lệ Vô Cực xuống, giam lại! Còn hình phạt thì cứ theo quy định mà làm” Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói lớn.
“Tuân mệnh!”
Hai đệ tử khác đi lên, định lôi Lệ Vô Cực đi.
“Từ từ đã!” Lệ Vô Cực vội nói.
“Sao? Vô Cực, cậu còn muốn gì?”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn hỏi.
“Chưởng môn, Vô Cực chấp nhận bị phạt, nhưng có thể thả sư phụ ra không?”
“Sự phụ của cậu tự ý để cậu bỏ chạy, coi như là tòng phạm, tất nhiên là cũng phải bị phạt rồi. Khi nào cậu được thả thì ông ta cũng sẽ được thả.” Chưởng môn Kỳ Lân Môn hừ lạnh.
“Nhưng mấy năm qua sư phụ đã bị trừng phạt rồi, chẳng lẽ chưởng môn vẫn không thể thả ông ấy ra ư? Ông ấy vô tội!” Lệ Vô Cực Sốt ruột.
“Vô liêm sỉ!” Lưu Quyền ngồi cạnh quát lớn: “Lệ Vô Cực! Cậu là ai chứ? Một gã tội đồ mà cũng dám cò kè mặc cả với chưởng môn?”
“Tôi chỉ muốn sư phụ của mình được minh oan thôi! Ông ấy già rồi, không thể chịu khổ được nữa! Nếu chưởng môn không đồng „ ý thì tôi sẽ không nhận tội!” Lệ Vô Cực nói.
“Làm càn!”
“Lệ Vô Cực! Cậu đang tạo phản đấy à?”
“Đồ láo toét, cậu nghĩ mình là cái đỉnh gì chứ?”
Các trưởng lão khác ngồi ở đó cũng nhao nhao quát lớn.
Ngay cả chưởng môn Kỳ Lân Môn cũng khẽ nhíu mày.
Câu nói đó của Lệ Vô Cực chính là một phát tát vào mặt ông ta.