“Không cứu được!”
Câu trả lời này của Tô Nhan không hề có một chút đo dự nào.
“Đúng vậy… Dưới tình huống như thế thì ngoài bác sĩ Lâm ra thì không ai có thể cứu em bình yên vô sự được.”
Lâm Dương khản giọng nói.
Tô Nhan trầm mặc, cô nhẹ nhàng quay đầu sang phía bên kia, đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Dương đứng yên nhìn cô.
Rất lâu sau, anh mới thở dài một tiếng rồi đặt rau ở trên tay xuống.
Sau đó anh nhấc chân bước tới tủ quần áo, rôi lấy ra mấy bộ quần áo của mình và nhẹ nhàng gấp gọn lại.
“Tiểu Vân, ly hôn đi.”
Lâm Dương nói.
Tô Nhan ngẩng mạnh đầu lên, sững sờ nhìn anh.
“Nếu em hi vọng như thế thì không cần phải miễn cưỡng bản thân mình nữa đâu.
Anh đã từng nói rồi, anh không trói buộc suy nghĩ của em.
Nếu như em muốn theo đuổi hạnh phúc của mình vậy thì không cân phải suy nghĩ cho anh đâu.
Dù sao thì việc em gả cho anh cũng không phải là em tình nguyện.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Anh vừa nói xong thì Tô Nhan đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt cô đỏ hoe, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gò má của cô.
Cô nắm tay lại, đấm từng nắm đấm lên trên ngực của Lâm Dương.
Một đấm, hai đấm, ba đấm…
Cô muốn đấm chết Lâm Dương!
Nhưng mà đáng tiếc sức lực của cô không đủ, cô đánh lên trên người Lâm Dương nhưng anh cũng không có cảm giác gì.
Cô tựa như đang chút giận, cũng giống như đang tức giận.
Cô cứ đánh, cứ đánh, nhưng tiếng khóc lại vang lên.
“Anh cho rằng em tìm anh là để ly hôn, sau đó lại tới gả cho bác sĩ Lâm à? Anh coi Tô Nhan em trở thành loại phụ nữ như thế nào? Em nói cho anh biết, cho dù bác sĩ Lâm kia có tài giỏi lợi hại cỡ nào thì Tô Nhan em cũng không thèm nhìn anh ta một cái đâu!
Bởi vì em là phụ nữ đã có chồng rồi, anh hiểu chứ?”
Cô hét lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lâm Dương sững sờ nhìn cô, anh không nói lời gì cả.
“Với cả anh không cần phải lừa em, anh thật sự cho rằng em không biết gì cả? Dạo gần đây anh không hề bước chân vào phòng khám của Tú Lan, người bước vào trong đó là một người khác tên là Trương Thúy. Anh đừng hỏi em tại sao em biết điều đó, bởi vì người đó chính là bạn đại học của em.
Phòng khám của Tú Lan quá bận cho nên mới tìm cô ấy tới giúp đỡ! Đoạn thời gian này anh không hề tới phòng khám của Tú Lan.”
“Em không rõ tại sao cô ấy lại giúp anh lừa em, nhưng em thật sự hi vọng anh có thể thăng tiến có thể tốt một chút, bớt khiến cho người khác lo lắng. Nhưng anh thật sự cho rằng Tô Nhan này là một người phụ nữ ham giàu sao? Em chỉ hi vọng chồng của em có thể chăm chỉ làm việc, tích cực với cuộc sống một chút, tất cả chỉ có vậy mà thôi!
Chẳng nhẽ một chút đó anh cũng không làm nổi sao?”
Nói tới đây, Tô Nhan trực tiếp mở rộng hai tay ra ôm chặt lấy cổ Lâm Dương, bổ nhào vào lồng ngực của anh và khóc lớn.
Lâm Dương sững sờ đứng đó, vẻ mặt thất thần.
Giọt nước mắt của cô thấm ướt lồng ngực của anh.
Anh hoàn toàn không ngờ tới rằng Tô Nhan lại nghĩ như vậy.