Đùng!
Đột nhiên xuất hiện một âm thanh thật quỷ dị.
Sau đó móng vuốt bén nhọn treo trên đỉnh đầu của Lâm Dương.
Mọi người nhanh chóng nhìn lại.
Lâm Dương thế mà lại dùng một tay… Đỡ được móng vuốt bén nhọn của Kỳ Lân.
“Cái gì?
Chớp mắt chưởng môn Kỳ Lân Môn hóa đá…
“Chuyện… chuyện này là sao?”
“Thằng nhóc kia lại đỡ đòn được á?”
“Không thể nào? Sao… sao cậu ta có thể đỡ được chưởng này của chưởng môn?”
“Không phải cậu ta sắp chết sao?”
Người Kỳ Lân Môn xung quanh đều luống cuống.
Lệ Vô Cực nghẹn họng nhìn trân trối.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lại càng ngây ra như phỗng, còn cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm.
Nhưng ông ta không thất thần lâu lắm, mà nhíu mày lại, đánh thêm một chưởng nữa.
Lợi trảo Kỳ Lân khủng bố lại một lần nữa đập xuống ầm ầm.
Đoàng!
Tiếng nổ tung oanh tạc đầy thê lương.
Nhưng vừa liếc mắt lại trông thấy!
Một cánh tay khác của Lâm Dương nâng lên, đỡ được chuẩn xác lợi trảo Kỳ Lân kia.
Giống hệt lúc trước, đòn tấn công bị ngăn cản, còn Lâm Dương… không hề sứt mẻ!
“Sao có thể? Chuyện này không thể xảy ra được? Đòn tấn công của tôi… thế mà lại không có hiệu quả?” Chưởng môn Kỳ Lân Môn lùi về sau hai bước, đôi mắt trừng lớn.
Cảnh tượng này quá kỳ dị!
Lâm Dương hơi dùng lực, đánh tan dòng khí Kỳ Lân.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lại lùi về sau một đoạn, nhìn anh chăm chú.
Lúc này ông ta mới phát hiện sự khác thường của Lâm Dương.
Chỉ thấy mấy châm bạc trên người Lâm Dương lúc này đồng thời rung lên, từng luồng khí kỳ diệu lững lờ xoay tròn quanh châm bạc.
Dòng khí này không phải do Kỳ Lân Biến phóng ra, nó giống sức mạnh của chính Lâm Dương hơn.
Châm bạc rung rung, miệng vết thương trên người Lâm Dương từ từ ngừng đổ máu, mà hô hấp dồn dập của anh cũng dần dần bình ổn lại, không chỉ như thế, sắc mặt anh cũng hồng hào hơn không ít, trạng thái tinh thần rõ ràng ngày càng tốt lên.
Người xung quanh chờ đợi khoảnh khắc Lâm Dương bị đánh bại nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cậu… cậu làm cái gì vậy?” Chưởng môn Kỳ Lân Môn thất thanh.
“Không có gì, tôi chỉ xử lý vết thương của mình thôi.”
“Xử lý vết thương?”
“Thế nào? Ông quên à? Tôi chính là một bác sĩ, chuyện cầm máu chữa thương này tôi đã quá thông thạo rồi!”
“Cậu chỉ dựa vào mấy cái châm bạc trên người này ư?” Chưởng môn Kỳ Lân Môn dường như vừa nhận ra điều gì đó.
“Đúng vậy, trước đó ông đã đoán sai, những châm bạc này không chỉ tăng cường thể lực cho tôi, chúng còn có tác dụng chữa trị vết thương cho tôi!” Lâm Dương cười lạnh nhạt nói.
“Một khi đã vậy, thì sao ban đầu cậu không trực tiếp chữa khỏi thương tích? Mà còn chờ tới bây giờ?” Giọng chưởng môn Kỳ Lân Môn đã trầm xuống.