Ánh mắt Lâm Dương lộ ra vẻ dữ tợn, anh thì thào: “Tôi phải mau chóng diệt trừ cái thôn Dược Vương này mới được. Chắc chắn bây giờ Tô Vũ Nhi đang gặp nguy hiểm, tôi phải nhanh chóng tới thôn Dược Vương cứu cô ấy ral”
“Lâm Dương! Tôi nghĩ việc đầu tiên anh phải làm bây giờ không phải đi tìm thôn Dược Vương để báo thù đâu!” Trịnh Tú Lan do dự, thấp giọng nói.
Lâm Dương nhìn cô ấy: “Ý của cô là?”
“Bệnh viện!” Trịnh Tú Lan không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đơn giản nói ra hai chữ này.
Trong giây lát, Lâm Dương đột nhiên run lên.
ˆÍÿ 1/15 Đúng thết Bệnh viện!
Mã Hải vẫn còn trong phòng cấp cứu!
Sau khi Tô Nhan rời khỏi học viện phái Nam Y cũng không tìm được một hộ lý nào tốt cả. Chắc chắn răng tình hình của cô bây giờ sẽ vô cùng nghiêm trọng!
“Đúng rồi! Tôi phải đến bệnh viện ngay!
Tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức!”
Lâm Dương lập tức lao ra khỏi.
“ƠI Lâm Dương, anh chờ một chút!”
Trịnh Tú Lan lo lắng hét lên sau đó nhanh chân đuổi theo.
Hai người vội vàng bắt taxi đến bệnh viện nhân dân số 1. Lúc này trong bệnh viện đang vô cùng đông đúc!
Việc tập đoàn Dương Hoa và học viện phái Nam Y gần đây liên tiếp xảy ra những đầu độc với tỷ lệ thương vong vô cùng lớn đã †ạo nên những ảnh hưởng không nhỏ đến dư luận, bên cạnh đó còn khiến việc chữa bệnh ở thành phố Giang Thành này cũng gặp phải áp lực lớn.
Hơn nữa, sau khi học viện phái Nam Y đóng cửa, một số lượng lớn bệnh nhân ở học viện cũng đã phải chuyển đến bệnh viện thành phố.
Bệnh viện thành phố quá tải, lối đi các tầng của khoa nội trú đều chật kín giường.
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! Cổng vào phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Nhóm người Thủy Bình Vân đang ủ dột đứng ở đó.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Dương, .) 18/15 anh đang bước những bước lạnh lùng đi tới đây, Thủy Bình Vân thấy thế thì hơi bối rối, sau đó lại mừng rỡ như điên.
“Chủ tịch Lâm?”
Thủy Bình Vân kích động chạy tới.
Lâm Dương không dùng gương mặt của bác sĩ Lâm. Nếu anh làm như thế thì chắc chắn sẽ thu hút một số đông các phóng viên tới đây, hơn nữa còn sẽ khiến những người ở thôn Dược Vương cảnh giác.
Dù sao thì người ở thôn Dược Vương và người ngoài ai cũng cho là anh đã chết.
“Đừng gây náo loạn!”
Lâm Dương quát khẽ, liếc nhìn phòng cấp cứu: “Mã Hải sao rồi”
“Vẫn còn đang cấp cứu!” Thủy Bình Vân lộ vẻ buồn bã: “Bác sĩ nói… Cơ hội khỏi… Rất – BH. 1/15 mong manh…”
“Rất mong manh sao?”
Hai mắt Lâm Dương híp lại.
Anh chính là người chữa bệnh cho người khác, vì thế đương nhiên cũng biết từ rất mong manh có ý nghĩ như thế nào.
Lâm Dương nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, đột nhiên hỏi: “Tô Nhan đâu?”
“Chuyện này…’ Thủy Bình Vân do dự một chút, không dám lên tiếng.
Lâm Dương tức giận gầm lên: “Mau nói cho tôi biết, Tô Nhan đang ở nơi đâu?”