Nhưng thấy Hùng Mẫn Sinh thở phào nhẹ nhõm, tập trung tư tưởng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Bị cáo, tôi hỏi anh, việc công ty Dương Hoa của anh không có khả năng chỉ trả tiền vi phạm hợp đông và lương cho nhân viên là có liên quan đến chuyện công ty của anh trốn thuế không?”
Ngay khi lời này vừa dứt, hiện trường lập tức bùng nổ.
Công ty Dương Hoa…
Đang bị nghi ngờ có liên quan đến trốn thuế 22 Thật hay giả vậy?
Nếu như chuyện này được xác nhận, Dương Hoa gần như có thể bị kết án tử hìnhl!
Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh… đang muốn dồn Dương Hoa vào chỗ chết sao?
Tất cả các vấn đề về thuế của Công ty Dương Hoa đều là hợp pháp và hợp lý.
Lâm Dương thậm chí còn không lợi dụng các sơ hở để thực hiện bắt kỳ biện pháp tránh thuế hợp lý nào.
Cần phải trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.
Bởi vì anh không thiếu tiền!
Từ khi Lâm Dương thành lập công ty Dương Hoa, Lâm Dương đều giao cho Mã Hải xử lý tất cả mọi việc trong công ty, Lâm Dương gần như là một ông chủ bỏ mặc sự: tình, Mã Hải tự mình lo liệu công ty, các nhân viên trong công ty về cơ bản chỉ nhìn thấy Mã Hải, chứ không nhìn thấy Lâm Dương.
Uy tín của cô nhi Mã Hải ở trong công ty rất cao.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì cả.
Mã Hải từ đầu đến cuối đều hết sức trung thành với Lâm Dương.
Bởi vì ông ta biết rằng sở dĩ tập đoàn Dương Hoa có thể có quy mô như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ công của Lâm Dương.
Nếu không có những đơn thuốc tuyệt vời của Lâm Dương, công ty sẽ không có quy mô và địa vị như hiện tại.
Vì vậy, lời nói của Mã Hải đối với Lâm Dương đều rất kính trọng, bảo sao nghe vậy, tuyệt đối không dám trái lời.
Còn điều mà Lâm Dương nói với Mã Hải nhiều nhát chính là việc quản lý công ty nhất định phải hợp quy hợp pháp, quyết không được có chút ngoại lệ.
Việc trốn thuế dường như không thể nào xảy ra.
Lâm Dương không tin Mã Hải sẽ làm như vậy.
Hơn nữa, bản thân anh cũng đã đối chiếu sổ sách, tài chính của Dương Hoa không có bắt cứ vấn đề gì cả.
Nhưng mà anh biết rằng bản thân mình trong sạch thì cũng vô dụng, những lời này phun ra từ trong miệng của luật sư Hùng, vẫn rất có phân lượng.
Hiện trường ồn ào náo động, mọi người ghé đầu rỉ tai, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Công ty Dương Hoa của chúng tôi không có hành vi trốn thuế.” Lâm Dương trả lời đơn giản một câu.
Nhưng điều này rõ ràng là không có sức thuyết phục.
“Mỗi một người trốn thuế lúc đầu đều trả lời như vậy.”
Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
“Luật sư nguyên đơn, xin ông đừng vu khống cho thân chủ của tôi một cách vô căn cứ. Nếu như ông có bằng chứng kết luận, xin hãy đưa ra ngay lập tức, nếu không tôi có quyền kiện ông về tội phỉ báng!” Phan Long đứng lên nói.
“Phan Long đã ra tay rồi sao?”
Phạm Lạc âm thầm ngưng tụ ánh mắt.
“Cần thận chút!”
Vũ Nhân ở bên này hạ thấp giọng.
“Không sao, tôi sẽ trực tiếp khiến anh ta không nói nên lời!”
Khóe miệng của Hùng Mẫn Sinh nhéch lên, sau đó ông ta lấy máy tính xách tay bên cạnh, mở ra, chỉ với vài thao tác bấm đơn giản, rồi hướng màn hình về phía Thảm phán Lưu.
“Thưa thẩm phán, xin ông hãy xem qua cái này.”