Nhưng mà ý chí của cô vẫn là khác với người thường.
Hơn nữa… cô cũng rất kháng cự việc nhảy múa, chứ đừng nói đến việc khiêu vũ.
“Cảm ơn anh, Sóc Phương, chỉ là tôi không biết khiêu vũ lắm nên không cần đâu. Hơn nữa, có thể cho phép tôi tiễn chồng tôi về trước được không? Đợi anh áy rời đi rồi nói.”
Tô Nhan nặn ra nụ cười nói.
“Nói như vậy, néu như tôi để anh ấy tự nhiên rời đi, cô sẽ sẵn lòng làm bạn nhảy với tôi sao?” Sóc Phương mỉm cười hỏi.
“Cái này … hay là … bỏ đi …” Tô Nhan ngập ngừng nói.
“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện liên quan đến Thất Thanh.” Sóc Phương đột nhiên nói thêm một câu.
Ngay khi những lời này rơi xuống, hơi thở của Tô Nhan lập tức trở nên ngưng tụ.
Cô đột ngột quay đầu lại, không thể nào tin được nhìn Sóc Phương: “Anh Sóc Phương… ý của anh là… bộ trang điểm Thất Thanh Lệ Phổ mới nhất được nghiên cứu phát triển ra sao?”
“Bản quyền sáng chế này đang nằm trong tay tôi. Trước mắt trong nước cũng chỉ có gia đình chúng tôi độc quyền bán. Vốn dĩ gia tộc không cho phép phát triển đại lý dưới tuyến, nhưng mà tôi nghĩ cô Tô Nhan quả thật vô cùng xuất sắc. Nếu như cô Tô Nhan có hứng thú, lát nữa chúng ta có thể trò chuyện riêng với nhau.” Sóc Phương mỉm cười nói.
Tô Nhan vừa nghe vậy, đôi mắt mở to, toàn thân y run lên.
Cô hít sâu vài hơi, làm dịu đi cảm xúc kích động của mình, sau đó thấp giọng nói: “Anh Sóc Phương, tôi…… tôi sẽ đưa chồng của tôi về trước…”
“Chú Trung!”
“Thiếu gia.” Một ông cụ bên cạnh bước tới.
“Lái chiếc xe Rolls Royce của tôi đến, tiễn cô Tô xuống.”
“Vâng, thiếu gia.” Ông cụ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
*Cám ơn.” Tô Nhan nhẹ gật đầu, sau đó quay người đi về phía Lâm Dương.
Tuy rằng cuộc nói chuyện giữa hai người không lớn, nhưng Lâm Dương vẫn nghe rõ.
Sóc Phương vẫy tay, những nhân viên bảo vệ kia liền giải tán toàn bộ.
“Quay về đi.” Tô Nhan thấp giọng nói.
“Thế nào? Em thật sự muốn làm bạn nhảy với anh ta sao?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Lâm Dương, anh có biết bộ trang điểm Thất Thanh Lệ Phổ không?” Tô Nhan trầm giọng hỏi.
“Đó là gì?”
“Đó chính là một bộ trang điểm giới hạn được bán bởi các doanh nghiệp sản xuất mỹ phẩm hàng đầu trong nước! Bộ mỹ phẩm này là một bộ mỹ phẩm hoàn toàn mới được phát triển bằng cách kết hợp công nghệ tiên tiến trong và ngoài nước. Quá trình chế tác của nó cực kỳ rườm rà, một năm chỉ có thể sản xuất ra không tới một trăm bộ, mà giá mỗi bộ cao ngắt trời, thậm chí có thể nói là có tiền cũng không mua được! Nó là món hàng được săn đón của các phu nhân giàu có trong nước! “
“Em muốn nói cái gì?” Lâm Dương hỏi vào chủ đề chính.
“Nếu như tôi nhận được quyền đại lý từ Sóc Phương kia, đó sẽ là một bước phát triển lớn đối với Quốc tế Duyệt Nhan. Đến lúc đó, danh tiếng của toàn bộ Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không chỉ bật ra ngoài, mà công ty cũng có thể nhờ vào Bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn này mà tiếp xúc với các doanh nghiệp lớn, mở rộng quan hệ cũng như: hoạt động kinh doanh của công ty sẽ mang lại lợi ích không nhỏ cho triển vọng của công ty! “, Tô Nhan hào hứng nói.
Cô như thể nhìn thấy được tương lai huy hoàng của tập đoàn Duyệt Nhan.
Chỉ là … Ngay khi những lời này rơi xuống, Lâm Dương đột nhiên đập bàn.
Bùm!
Âm thanh ngột ngạt vang lên.
Những người xung quanh toàn bộ đều giật mình.
Nhưng nhìn thấy Lâm Dương vẻ mặt u ám, lạnh lùng khit mũi nói: “Nhưng em là vợ tôi! Làm sao có thể là bạn nhảy với người đàn ông khác?”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Lâm Dương, Tô Nhan có chút phát hoảng.
Mọi người xung quanh đều nhìn anh.
Không ai ngờ rằng Lâm Dương lại có thể phát hoả lớn như vậy.
“Ò? Phế vật này còn tỏ vẻ nữa sao?”
“Vợ sao? Ha, tên phế vật như anh lớn tiếng cái gì chứ, không có cô Tô Nhan, anh có thể ngồi ở đây sao? Đúng là thứ chó không biết tốt xáu!”
“Đúng vậy, anh là cái thá gì! Cô Tô Nhan đã bảo vệ anh, để anh tự mình cút đi, anh còn không mau cút? Còn la hét ở đây, có tin ông đây móc lưỡi của anh ra không?”
“Một tên vô dụng ăn cơm mềm còn thật sự coi chính mình là nhân vật gì sao? Anh có tư cách tức giận sao?”
Một số vị khách trẻ tuổi lập tức xé bỏ phong thái và lễ tiết trước đó, lớn tiếng mắng thẳng vào mặt Lâm Dương.
Sóc Phương cười chế nhạo.