Lưu Mã thấy vậy, lập tức sốt ruột, muốn khuyên Phong Tín Tử, lại sợ đắc tội Lâm Dương, chỉ đành đứng nguyên tại chỗ dậm chân.
Hiện trường hỗn loạn, huyên náo không thôi.
“Dừng lại hết cho tôi!”
Lâm Dương quát một tiếng.
Hiện trường lúc này mới yên tĩnh không ít.
Lại thấy Lâm Dương nhìn chằm chằm Phong Tín Tử, lạnh lùng nói: “Phong Tín Tử!
Bây giờ tôi đang chữa bệnh cứu người, bà ở đây gây chuyện, chính là ảnh hưởng đến bổn giáo chủ! Đến khi đó họ chết đi! Tội lỗi là do bài”
“Y thuật của cậu không tốt, chữa chết bọn họ, liền đổ tội lên đầu bà già này? Giáo chủ đại nhân! Cậu đúng thật là tính toán hay đấy!”
Phong Tín Tử cắn răng nói.
“Nhìn dáng vẻ này bà không phục tôi?”
“Trước giờ tôi chưa từng phục cậu!”
“Vậy à? Được thôi, tôi cho bà cơ hội!
Chúng ta thi một trận!”
“Thi?” Phong Tín Tử sửng sốt: “Thi cái gì?
“Thi đấu y thuật mà bà lấy làm kiêu ngạo!”
Câu này vừa thốt ra, tự nhiên khiến hiện trường xôn xao.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lần lượt nhìn vê phía Lâm Dương.
“Thi đấu y thuật?”
“Chuyện này quả thật thú vị!”
“Tân giáo chủ của chúng ta tuy là y võ, nhưng tôi nghĩ anh ấy nhất định không biết y thuật của trưởng lão Phong Tín Tử rốt cuộc đã đạt đên mức nào.
Thị đấu y thuật với trưởng lão Phong Tín Tử? Chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?”
“Tôi thấy vị giáo chủ trẻ tuổi này của chúng ta xong rồi!”
“Tôi thừa nhận thực lực anh ấy rất mạnh, nhưng về mặt y thuật, vẫn phải xem trưởng lão Phong Tín Tử”
“Giáo chủ này có chút ngông cuồng.”
Một vài giáo chúng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn tán.
Hiển nhiên, họ đều không xem trọng Lâm Dương.
Dù sao so với Lâm Dương, họ hiểu rõ Phong Tín Tử hơn.
Còn về Phong Tín Tử, sau khi nghe thấy Lâm Dương nói Tời ngông cưồng xong, gần như muốn nổ tưng.
“Cậu nói gì? Cậu muốn thi y thuật với tôi? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!!”
Phong Tín Tử chỉ Lâm Dương, kich động đến mức toàn thân run rẩy, liên tục gào thét: “Nếu đã như vậy, cứ đến đây! Tôi muốn xem thử cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì Tới ra những lời như vậy!”
Nói xong, Phong Tín Tử xông vê trước.
“Cậu định thi cái gì? Thi thế nào??”
“Thi y thuật đi, nơi này nhiêu giáo chúng bị thương, như vậy, chúng ta lấy kỳ hạn một nén nhang, xem thử trong vòng một nén nhang ai có thể chữa trị cho nhiều.
giáo chúng hơn, người đó sẽ thắng.”
Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
“Ha, đừng tưởng cậu làm giáo chủ Đông Hoàng giáo tôi sẽ sợ cậu! Cả đời bà già này chưa từng sợ ail Huống hồ là tên nhóc như cậu! Đến đây! Lấy đỉnh lò châm bạc của tôi ra!”
Phong Tín Tử phất tay, hét lớn.
Lập tức có đệ tử Bách Thảo đường vội vàng chạy xuống, lấy châm bạc cho Phong Tín Tử.
“Gọi những giáo chúng bị thương qua đây, ưu tiên người bị thương nặng, sau đó chuẩn bị đốt nhang!”
Lâm Dương lên tiếng.
“Vâng, giáo chủ!”
Người bên cạnh lập tức sắp xếp.
Một lúc sau, trước bãi lau sậy xuất hiện hai hàng người rất dài.