“Đương nhiên rồi. Dám mắng chửi Cư Chí Cường tôi thì có thể thấy lòng can đảm của anh cũng không tồi đâu. Nhưng mà chắc chắn anh sẽ không biết nhục mạ tôi thì sẽ có hậu quả như thế nào đâu.” Cư Chí Cường híp mắt, trên gương mặt lộ ra một nụ cười thâm trầm khó đoán.
Lâm Dương không đáp lại gì cả.
Anh không có hứng thú với cái người tên Cư Chí Cường này.
Thế nhưng Tô Nhan lại đứng bật dậy.
“Anh Cư, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn chuyện gì để bàn bạc nữa rồi, mong anh đừng quấy rầy chúng tôi nữa. Lâm Dương, chúng ta đi thôi” Tô Nhan trầm giọng nói.
Cư Chí Cường sửng sốt, anh ta vội vàng chặn Tô Nhan lại.
“Cô Lý, cô sao thế? Đang yên đang lành tự dưng lại tức giận?”
“Lâm Dương là chồng của tôi, anh nhục anh anh ấy cũng chính là đang nhục mạ tôi.
Nếu anh đã không có thành ý muốn hợp tác vậy thì chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói cả.” Tô Nhan lạnh giọng nói.
Cư Chí Cường sửng sốt.
Anh ta còn cho rằng Tô Nhan vô cùng chán ghét Lâm Dương, trong lòng cô một mực hướng về bác sĩ Lâm chứ.
Dù sao khi nhìn thấy vẻ bề ngoài đẹp như thiên thần của chủ tịch Lâm đó đến cả Cư Chí Cường như anh ta còn cảm thấy có chút tự ti với nhan sắc của chính mình. Sao trên đời lại có người phụ nữ có thể chống đỡ được trước một người đàn ông như thế chứ?
Nhưng mà không ngờ Tô Nhan lại có thể ra mặt để bảo vệ tên rác rưởi bất tài này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Cư Chí Cường nhất thời không thể hiểu được, thế nhưng một lát sau anh ta đột nhiên nhận ra được điều gì đó.
Lễ nào người phụ nữ này không muốn tỏ ra ghét bỏ chồng mình ở trước mặt người khác, cô làm thế là để bảo vệ danh tiếng của bản thân?
A, đúng là một con điếm mài!
Rõ ràng đã nằm trong lòng của bác sĩ Lâm rồi, chuyện này đã để cho cả thiên hạ biết hết rồi mà bây giờ vẫn còn ở đây giả bộ trong sáng cái gì không biết?
Cư Chí Cường cười lạnh một tiếng sau đó mở miệng nói: “Cô Lý, đừng tức giận mà.
Tôi không có ý gì khác đâu. Mời cô ngồi xuống nhé, cho tôi một cơ hội đi, chúng ta từ †ừ nói chuyện.”
Tô Nhan cau mày, nhưng mà cô cũng không muốn bỏ qua một cơ hội hợp tác cùng với tập đoàn Chính Hoa tốt như thế này vì thế cô liếc mắt nhìn sang Lâm Dương.
“Không sao đâu, cứ ngồi xuống đi.” Lâm Dương nở nụ cười nhàn nhạt, anh nói.
“Vậy thì được.”
Thấy Lâm Dương cũng không phản đối thì Tô Nhan lại ngồi xuống ghế một lần nữa.
Hai người bắt đầu nói chuyện qua loa.
Thế nhưng Tô Nhan lại không tập trung cho lắm.
Cô cảm giác Cư Chí Cường không phải thật lòng muốn hợp tác cùng với cô, mà anh †a chỉ muốn thông qua cô để tiếp cận bác sĩ Lâm.
Thế nên sau khi chuyện trò vài câu, Tô Nhan đột nhiên lại có ý nghĩ muốn bỏ đi.
Cư Chí Cường đã nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Tô Nhan, anh ta biết nếu như lần này anh ta còn không hành động nữa vậy thì e rằng lần này anh ta sẽ lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này. Vì thế anh ta liền nháy mắt với người phụ nữ đi cùng đang ngồi ở bên cạnh.
Người phụ nữ đi cùng đang ngồi ở bên cạnh đột nhiên cầm ly rượu đứng dậy, cô ta lên tiếng nói: “Cậu Cư, tôi nhìn thấy mấy người bạn của tôi đang ở ngoài kia, tôi ra đó chào hỏi một chút, xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp chuyện được.”
“Được thôi.” Cư Chí Cường mỉm cười gật gật đầu.
“Thất lễ rồi!”
Người phụ nữ đó mỉm cười nhìn sang Tô Nhan sau đó định xoay người rời đi.