“Anh Lâm?”
“Anh…
anh làm cái gì vậy?
Bích Trân và An Viện sửng sốt, vội vàng kêu lên.
“Giáo chủ!” Vẻ mặt Lưu Danh Khoa cũng kinh ngạc, lập tức đứng dậy gọi một câu.
Ông ta biết rõ Lâm Dương muốn lên đài.
Nhưng ông ta không nghĩ tới Lâm Dương lại muốn là người thứ nhất lên đài…
Như thế này có chút vội vàng rồi không phải sao?
“Giáo chủ, trước hết để cho những người kia động thủ đi! Tôi thấy hiện trường ngoại trừ người tên Bùi Quốc Thiên kia, không ai có thực lực đáng sợ cả, người lên trước, sẽ bị thiệt thòi trước.” Lưu Danh Khoa khuyên nhủ.
Nếu như Dương Hồng Vũ đang muốn tuyển ra một người có thể chiến đến cuối cùng xứng đáng làm chồng của Dương Tuyết Mai, như vậy người ra tay cuối cùng, vĩnh viễn là người chiếm ưu thế lớn nhất.
Chỉ cần là người có chút đầu óc giờ này khắc này đều chọn ngồi xem trai cò tranh đấu làm ngư ông đắc lợi, đợi mọi người đánh đến sức cùng lực kiệt rồi lên đài chiếm tiện nghỉ.
Lưu Danh Khoa đang nghĩ như vậy.
Nhưng mà Lâm Dương lại không muốn như vậy.
Anh lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lưu Danh Khoa.
“Không sai biệt lắm, nên hành động rồi!” Mấy chữ đơn giản này lọt vào tai, lại nhìn vào tay lệnh bài trong, lòng bàn tay, Lưu Danh Khoa rưn lên bần bật, biểu tình lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Giáo chủ, ý của người là…
” “Từ giờ phút này trở đi, chúng ta đã bắt đầu rồi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, quay người đi về phía lôi đài.
Trong mắt Lưu Danh Khoa xẹt qua một tia nặng nề, lập tức lấy điện thoại ra, ấn mây cái nút.
“Lưu chấp sự!” Bên kia điện thoại truyên đến một thanh âm khàn khàn.
“Truyền lệnh giáo chủ, lập tức hành động!” “Tuân mệnh!” Hiện trường một mảnh sôi trào.
Theo sau lời nói của Dương Hồng Vũ, rất nhiều thanh Tiên tài tuấn đều chà sát hai tay, rục rịch.
Nhưng bọn họ vừa muốn lên đài, lập tức bị các trưởng bối hộ tống đến bên cạnh ngăn lại.
Những người này đều có cùng một suy nghĩ, không được đài lập tức lên, muốn lên đài, cũng phải chờ đại bộ phận cao thủ lên trận rôi hãy tính.
Mọi người tham gia đại hội kén rể đều có tâm tư như vậy, nên đã tạo thành tình cảnh không người lên đài.
Sau năm sáu phút Dương Hồng Vũ tuyên bố bắt đầu, không có ai đứng dậy.
Chuyện này làm cho người nhà họ Dương lúng túng.
“Cậu chủ!” Một gã người hầu bên cạnh Bùi Quốc Thiên thấp giọng kêu một tiếng.
“Không vội, không thấy mấy người kia đều tới rồi sao?
Những người có hứng thú với nhà họ Dương thì để cho bọn họ xuất thủ trước đi.” Bùi Quốc Thiên thản.
nhiên nói.
“Dạ, cậu chủ.” Người hầu gật đầu.
Nhưng người nhà họ Dương đều đang nóng ruột rồi.
Đôi mắt của Dương Vân Thu sáng rực nhìn chằm chằm vào Bùi Quốc Thiên .
Trong suy nghĩ của cô ta, Bùi Quốc Thiên chính là anh rể lý tưởng nhất của cô ta.
Lớn lên tuấn tú đẹp trai không nói, còn đứng vị thứ mười trên bảng Thiên Kiêu!
Thân phận như vậy, thực lực như vậy, quả thực không còn gì có thể bắt bẻ! Hơn nữa nhà họ Bùi cùng nhà họ Dương cũng môn đăng hộ đối, hiện trường còn ai có thể ưu tú hơn so với anh ta sao?
Dương Vân Thu tìm không ra.
Bởi vậy sau khi đại hội bắt đầu, Dương Vân Thu vẫn luôn mong mỏi Bùi Quốc Thiên có thể trực tiếp ra tay.
Người nhà họ Dương có cùng suy nghĩ với cô ta cũng không ít.