Mời các ngài đi theo chúng tôi một chuyến!”
Một cảnh sát lạnh lùng nói.
Hai người không giảo biện gì, theo cảnh sát bước lên xe.
Lâm Huy, người của ông Vương và Đồ Chí Cường ngồi trong xe đỗ bên đường cái, quan sát hết một màn này. Truyện Việt Nam Sắc mặt mọi người u ám tột cùng.
“Thua, thua rồi!”
Ông Vương hít một hơi thật sâu nói.
Cả người ông như già thêm vài tuổi.
Lâm Huy không nói gì, chỉ châm điểu thuốc, nhưng điếu thuốc cầm trong tay lại không ngừng run.
Tất nhiên, ông hiểu đây có nghĩa là gì, ông cũng biết rất rõ Bác sĩ Lâm ra tay như vậy sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến kế hoạch của ông.
Thế nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc, ông cảm thầy ông vẫn còn cơ hội.
“Phải tìm tiếp, phải tìm xem Bác sĩ Lâm này… còn có điểm yếu nào khác không.”
Lâm Huy thấp giọng nói.
Ông vẫn chưa bỏ cuộc.
Hai người Định Tập Vĩ bị đưa di, đám người mà Lâm Huy và ông Vương thuê cũng không dám quấy rối, chỉ có thể lằng lặng rời đi trong đám người.
Đám bọn họ cứ đưa tiền là làm việc nhưng cũng không muốn bị cảnh sát bắt di.
Huống hồ gì vị Phật phía trêи kia, bọn họ muốn hắt nước bần cũng không có bát đề hắt! Tất cả những chuyên gia uy tín trên đấy có thề đánh tan tất cả phi báng và hãm hại một cách dễ dàng.
Dù sao thì họ cũng là đội ngũ uy tín hàng đầu thể giới! Lâm Dương tiếp tục chữa bệnh từ thiện.
Nhóm chuyên gia ở bên cạnh chăm chú nhìn.
, Nhất là nhóm bác sĩ nối tiếng trong lĩnh vực y học cổ truyền.
Có thể xem Lâm Dương châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như vậy, đối với họ mà nói là một chuyện vô cùng may mắn.
“Bác sĩ Lâm đúng là thiên tài y thuật! Lão già tôi đây làm nghề y cả đời, cũng không đạt tới trình độ y thuật như Bác sĩ Lâm, đời này, sống uồng phí rồi.”
Vũ Thanh, danh y của Thiên Hằng thở dài nói.
“Tiền bối cứ nói đùa, y thuật không so cao thấp, hơn kém nhau ở chỗ cứu người.
Bác sĩ có thề cứu người thì đều là thần y! Đời này ngài đã cứu vô số người, so về điểm này thì văn bối còn kém xa.”
Lâm Dương mim cười nói.
Vũ Thanh sửng sốt một lúc, cười haha, vuốt râu gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương tràn đầy tản thưởng.
Đám người Anna, Jessie cũng châu đầu ghé tai nhau, bàn luận về y thuật của Lâm Dương.
Một giờ sau, bà cụ ban nãy dùng thuốc, đến kiềm tra lại lần nữa.
Kết quả khiến người khác phải kinh ngạc.
Các chỉ số của bà đã hạ xuống, gần như ở trạng thái của một người bình thường.
Nghe vậy chuyên gia được mời tới từ nước E và nước D cũng đứng ngồi không yên, tự mình kiểm tra lại cho bà cụ.
“Không thể nào!”
“Trong thời gian ngắn như vậy lại có thể kiểm soát và giảm bớt bệnh trạng nhồi máu não của người bệnh… chuyện này quá điên rổ!”
Hai người cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng tượng mà nhìn Lâm Dương: “Ngài Lâm, sao ngài có thể làm được vậy?”