Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 12: Anh đến khách sạn xào rau đi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Toàn bộ người trong phòng đều ngơ ngác.



Không ai tin vào tại của mình. "Có chuyện gì vậy?" Đôi mắt của Tần Bách Tùng lộ vẻ nghi Nhưng ông nhanh chóng chú ý đến Từ Thiên ở trên mặt đất, vội vàng chạy tới kiểm tra. ngo. "Ông Tần, ba của tôi sao rồi?" Từ Phấn lấy lại tinh thần hỏi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tần Bách Tùng vừa ấn huyệt nhân trung vừa lật mí mắt, một lát sau sắc mặt của ông lạnh lùng, hung hăng trừng mắt liếc đám người Từ Phấn ở bên cạnh. "Có phải các người làm khó thầy Lâm không?" Từ Phấn lóe lên. "Cái này..." Ánh mắt của



Tần Bách tùng hừ thầm một tiếng rồi đứng dậy, hơi cúi đầu với Lâm Dương: "Thầy Lâm, mấy người bọn họ không hiểu chuyện, xin ngài giơ cao đánh khẽ."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chuyện này thật sự do Lâm Dương gây nên? "Ông biết bọn họ sao?" Lâm Dương lạnh nhạt hỏi. "Mới gặp lần đầu tiên." "Vậy sao ông lại ở đây? Tôi nhớ rằng sau khi ông về hưu sẽ không tùy tiện chữa bệnh cho người khác nữa." "Ba của Mã Phong là Mã Hải từng giúp đỡ tôi, tôi nợ ân tình ông ta, lần này cũng là do Mã Hải gọi điện thoại cho tôi cho nên tôi mới đến đây." "Thì ra là thế, vậy xem như nể mặt của ông, việc này coi như không có gì!" Lâm Dương xua tay.



Tần Bách Tùng phản ứng lại, vội vàng tìm kiếm trên người, sau đó nhẹ nhàng tháo xuống một cây ngân châm, cung Lâm Dương nhận lấy, đâm hơi hơi vào trán của Từ Thiên kính đưa qua. nằm trên mặt đất.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Từ Thiên đang run rẩy điên cuồng lập tức dừng lại.



Sau đó liền nhìn thấy ông ta há to miệng, bỗng nhiên phun ra một ngụm khí đục, tiếp theo lại ho khan không ngừng, nước trà ông ta vừa mới uống cũng phun ra, ho khan thêm vài tiếng, lúc này mới không sao, sắc mặt cũng từ từ hồi phục lại. "O'?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cậu Mã, Tô Cương và Tô Cối đều trợn tròn mắt.



Cái miệng nhỏ của Tô Nhan khẽ mở ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng giống như phép màu này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Dương rút ngân châm ra, đưa cho Tần Bách Tùng. Tần Bách Tùng kh người nhận lấy bằng hai tay. "Ba, ba không sao chứ?" Từ Phấn đỡ Từ Thiên vội vàng hỏi. "Ba không sao... Ông Tần, chẳng...Chẳng lẽ tôi cũng có bệnh tật gì sao?" Từ Thiền vô cùng lo sợ.



Vừa rồi ông ta vẫn có chút ý thức, nhưng cơn đau đớn và điên cuồng đột ngột khiến cho ông ta không có cách nào tụ khống chế.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ông ta nhớ rõ thân thể của mình vẫn tốt lắm, hàng năm đi kiểm tra sức khỏe hai lần, nếu có bệnh tật gì đã sớm phát hiện ra, nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì?



Song ông Tần cũng vội vàng quát nhẹ: "Anh không có bệnh, đừng hỏi nhiều."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hô hấp của Từ Thiền run lên. "Ông Tần, đến giờ cơm rồi, tôi nên trở về ăn cơm, tôi bị đói cũng không sao, nhưng không thể để vợ của tôi bị đói, tôi đi trước đây. Lúc này, Lâm Dương lấy di động ra nhìn thoáng qua, xoay người muốn đi. "Mày không được đi!"



Từ Phấn nóng nảy, muốn ngăn cản Lâm Dương. "Câm miệng!" Ông Tần vội vàng trừng mắt quát anh ta. Nhìn thấy sắc mặt của ông Tần như thế, Từ Thiên lập tức hiểu ra điều gì đó. "Cút về phòng sách đi!" Từ Thiên quay đầu lạnh nhạt nói. Từ Phần hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cúi đầu rời đi. "Tôi đây có thể đi chưa?" Lâm Dương hỏi. "Thầy Lâm, ba của Từ Thiên là Từ Diệu Niên tình hình hiện tại tương đối nghiêm trọng, thật sự nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ngài xem..." Tần



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bách Tùng gượng cười nói. "Không liên quan đến tôi."



Lâm Dương kéo Tô Nhan đang đờ đẫn đi thẳng ra cửa. "Thầy Lâm! Thầy Lâm..." Tần Bách Tùng vội vàng kêu vài tiếng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng không hề có tác dụng. "Cái này...



Vẻ mặt của Tô Cương và Tô Cối ngỡ ngàng, nhìn Lâm



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương và Tô Nhan rời đi. "Ba à, bọn họ đi như vậy sao?" Tô Cương chậm rãi hỏi. Tô Cổi cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn Từ Thiên: "Tổng giám đốc Từ, cái này..." "Lâm Dương kia là cháu rể của ông sao?" Từ Thiên đầu nghiêm túc hỏi. "Đúng vậy." "Ừm... Vậy các người về trước đi." "Về?"



Như thế là cho bọn họ đi rồi sao? Mặc kệ chuyện ông cụ TÙ?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Cối còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, đành kh người chào Từ Thiên, sau đó vội vàng rời đi.



Ba con Tô Cối vừa đi, sắc mặt bình tĩnh của Từ Thiên không còn sót lại chút nào, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy sự hoang mang và nghi ngờ. "Ông Tần, chuyện của Lâm Dương là thế nào vậy? Căn bệnh vừa rồi của tôi là sao?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ông ta tin tưởng Tần Bách Tùng biết tất cả.



Tần Bách Tùng thở dài: "Vừa rồi anh bị trúng độc." "Trúng độc?" Mồ hôi lạnh của Từ Thiên chảy ròng ròng: "Ông Tần, ông đang đùa gì vậy? Đang êm đẹp tại sao tôi lại bị trúng độc? Có người muốn hại tôi sao?" "Không có ai muốn hại anh! Cũng không giết chết anh, quay nhưng sẽ làm cho anh đau đớn muốn chết mà không được, cho anh một bài học." "Là. Là ai làm?" "Chàng trai trẻ ngồi đối diện anh!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từ Thiên ngơ ngác. "Làm sao cậu ta có thể? "Điều đó đã không còn quan trọng." Ông Tần dường như không muốn giải thích: "Tóm lại việc này, anh đừng tiếp tục truy cứu nữa, hiểu chưa?"



Từ Thiên chậm rãi gật đầu, sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc Lâm



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương này...Là ai?" "Bác sĩ vĩ đại! Một bác sĩ vĩ đại thực sự!" Vẻ mặt của Tần Bách Tùng tồn kính, rơi vào hồi ức. "Thời gian tôi và thầy Lâm quen biết cũng không dài, đó là chuyện của mấy năm trước, khi đó tôi được một nhân vật lớn mời đến Yến Kinh chữa bệnh, chứng bệnh của nhân vật lớn đó vô cùng kỳ lạ, trước tôi ông ta đã mời bảy người bác sĩ nổi tiếng của Trung Hoa, ngay cả học giả chuyên gia nồi tiếng nước ngoài cũng mời rồi, nhưng không có tác dụng, tôi đến cũng không làm được gì, nhưng ngay lúc tôi không thể làm gì thì lại ngẫu nhiên gặp được thầy Lâm." "Đó là trên một chiếc xe buýt, một cô gái đột nhiên phát bệnh, có thể chết trong một sớm một chiều, thân là bác sĩ, tối đương nhiên muốn cứu người, nhưng còn chưa kịp làm gì thì thấy Lâm đã ra tay, chỉ thấy cậu ta tùy tiện xoa bóp trên người cô gái đó hại cái, dùng ngân châm đâm một cái, cô gái kia liền có sức sống trở lại!" "Anh có biết lúc ấy cậu ta dùng phương pháp châm cứu gì không? Là Nhất Tuyến Thần Châm! Đó chính là phương pháp châm cứu của Hoa Đà lưu truyền đến bây giờ, chỉ ghi lại trong sách lịch sử y học, bây giờ đã thất truyền!" "Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này Tôi đã cau xin thay Lâm truyền Nhất Tuyến Thân Chăm cho tôi thấy Lâm cũng không keo kiệt, nhớ vào Nhất Tuyến Thân Chăm tôi đã chữa khỏi cho nhân vật lớn kia, Đôi với tôi mà nói, Lâm Dương chính là sự phụ của tôi, nhưng sau khi tôi học tập cậu ta được vài ngày, cậu ta liên tới khỏi chẳng biết là đi đầu, không ngờ lần này có thể gặp lại cậu ta ở Giang Thành, thật sự là duyên phận Tần Bách Tùng có vẻ hơi kích động, cũng hưng phấn liên tục, giống như đã trở lại thời gian ông học tập phương pháp chấm cứu của Lâm Dương trước kia. "Nói như vậy, y thuật của thầy Lâm này. So với ông Tần ngài còn cao siêu hơn sao? Từ Thiên cần thận hỏi



Đương nhiên, hơn nữa. Không chỉ có y thuật." Tần Bách Tùng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. "Còn gì nữa?" "Độc thuật"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tần Bách Tùng hạ giọng, đôi mắt lộ ra sự kiêng kị.



Từ Thiên ngơ ngác.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mã Mã Phong vẫn đứng bên cạnh nghe hết tất cả, giờ phút này anh ta cũng hoàn toàn ngô ra.



Ngồi trên xe taxi quay về Giang Thành, Lâm Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Nhan muốn nói rồi lại thôi. "Anh từng học y sao?" Rốt cuộc, Tô Nhan vẫn không nhịn được hỏi "Học từ nhỏ đến lớn. "Vậy tại sao anh không nói sớm? Tôi còn tưởng rằng anh không biết gì cả." "Anh cũng không biết nhiều lắm." "ít nhất anh cũng biết một chút chứ? Ba mẹ khinh thường anh, là vì cảm thấy anh không biết cái gì cả, sau khi về trì đi tìm giấy chứng nhận, anh đi làm đi." "Anh chỉ biết một chút về Trung Y, lại không có chứng nhận "Anh không muốn đi?" "Là không cần phải đi." "Nói đến cùng vẫn là lười biếng!” Tô Nhan tức giận. "Được rồi được rồi...Anh đi." Lâm Dương thở dài thỏa hiệp. "Được, tôi nghe nói có gia đình của một người bạn mở phòng khám Trung Y, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cô ấy. Tô Nhan có vẻ hơi vui mừng, đôi mắt cong lên, rất là xinh đẹp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Lâm Dương này, cuối cùng cũng thành thạo một nghề.



Nhưng Tô Nhan vẫn hơi lo lắng không yên, dù sao cô cũng không đưa Tô Cương và Tô Cồi về, nhưng Lâm Dương lại nói với cô Tô Cương và Tô Cối chắc chắn đã trở về rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Nhan nửa tin nửa ngờ gọi một cuộc điện thoại, phát hiện hai người quả nhiên đã ngồi trên xe quay về Giang Thành, nhất thời vui sướng không thôi. "Đúng rồi, người kêu là ông Tần kia vì sao lại gọi anh là thầy Lâm?" Cuối cùng Tô Nhan đã hỏi đến điềm mẫu chốt. "Trước kia anh từng dạy ông ta một ít kiến thức về y học." "Cắt Chỉ bằng anh? Người khác vừa nhìn đã biết là bác sĩ Trung Y dày dặn kinh nghiệm, người nửa vời như anh có thể dạy người ta cái gì?” Tổ Nhan nhất định không tin.



Vẻ mặt của Lâm Dương bắt đắc dĩ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh nói thật cũng không có ai tin sao? "Em định đi đâu?" Ánh mắt của Lâm Dương nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi. "Đến chỗ bà nội một chuyển, anh thì sao?" "Anh về nhà, việc của nhà họ Tô không liên quan đến anh." "Ừm... Vậy anh về nhà chờ tôi." "Anh làm cơm đợi em." "Được."



Tô Nhan gật đầu, nghĩ đến một bàn c ngon miệng mà Lâm Dương làm tối hôm qua, nước miếng lại không nhịn được mà chảy ra. "Nếu không thì anh đừng đến cửa hiệu thuốc Trung Y làm công." "Vậy đi làm gì?" "Hay là anh đến khách sạn xào rau đi?" Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhà cũ của nhà họ Tô.



Bà cụ Tô, Tô Bắc, Tô Thái, Trương Vu Huệ và những người khác đều ở đó.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mọi người ngồi quanh bàn nói chuyện, cho đến khi Tô Nhan tiến vào, tầm mắt của bọn họ mới dừng lại trên người cô. "Nhạn Nhi, A Cối đã bảo bình an với bà rồi, lần này con làm tốt lắm." Bà cụ hòa ái dễ gần cười nói. Bộ dạng hiền lành bây giờ, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm lạnh lùng hà khắc như lúc trước. "Cảm ơn bà nội." Tô Nhan nhẹ nhàng thở ra. "Tiểu Nhan à, lúc này phải cảm ơn con, nếu không có con nói, bác hai và anh của con có thể đã bị chịu tội rồi." Lưu



Diễm tiến lên nắm tay của Tô Nhan, vẻ mặt cảm kích, không còn chanh chua như trước kia.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Nhan mỉm cười, không cho là đúng.



Những người khác đều nói lời khen ngợi, một miệng một câu vất vả, một miệng một câu tiền đồ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Nhan cảm thấy có điểm không bình thường.



Có phải... Những người này nhiệt tình quá mức hay không? "Đến đây, Nhan Nhi, đến đây ngồi với bà nội." Lúc này, bà cụ kêu lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Nhan hơi do dự, nhưng vẫn đi qua. "Nhan Nhi, lần này con là người có công của nhà họ Tô chúng ta, bác hai của con có thể bình an trở về, chứng tỏ nhà họ Từ không tính toán so đo với chúng ta, cũng chứng minh năng lực của con, cho nên bà nội quyết định để con tiếp tục quản lý việc tài chính của chúng ta, bà vẫn cảm thấy người con gái như con xinh đẹp thông minh, giao cho con bà nội rất yên tâm." Bà cụ Tô cười nói. "Bà nội, có việc gì..Bà cứ nói thẳng ra đi." Sắc mặt của Tô



Nhan không được tự nhiên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bà cụ Tô càng cười vui vẻ hơn. "Bà đã nói người con gái như con thanh khiết thông minh đúng không? Cũng chỉ có con hiểu suy nghĩ của bà nội nhất" Nét mặt già nua của bà cụ cười tươi như hoa. "Cháu gái à, là như thế này, gần đây tập đoàn Mã thị hùn vốn với một công ty đa quốc gia ở Thượng Hải định đầu tư vào Giang Thành của chúng ta, vài ngày nữa sẽ công khai đấu thầu, nếu chúng ta có thể trúng thầu, hoàn toàn có thể thay đổi xí nghiệp sắp suy tàn của Tô thị chúng ta, thậm chí có thể khiến cho nhà họ nâng lên một bậc, con hiểu ý của bà không?"



Sắc mặt của Tô Nhan nháy mắt giật mình. "Bà nội... Bà muốn. .Để con đi đấu thầu?" "Đúng vậy, nhưng con đi đấu thầu, nhất định không thể đấu được, ta muốn con làm hai việc!" "Là hai việc gì?" "Một, lập tức ly hôn với Lâm Dương, hai, vào ngày đấu thầu, con đi cùng cậu Mã!" Bà cụ cười tủm tỉm nói: "Như thế thì cuộc đấu thầu này nhà họ Tổ chúng ta ăn chắc!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lời nói vừa rơi xuống, khuôn mặt của Tô Nhan trắng bệch không còn giọt máu.



Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao những người họ hàng lại khen ngợi cô như thế. Vì trong mắt bọn họ, Tô Nhan sắp trở thành bà chủ nhà giàu có. "Sau khi sự việc thành công, con sẽ là phó chủ tịch của tập đoàn, Nhan Nhi, bà nội tuổi đã cao, tập đoàn này, còn phải dựa vào con đó!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bà cụ cười ha ha nói. "Không được!" Tô Nhan lập tức từ chối.



Sắc mặt của bà cụ cứng đờ. "Vì sao?" "Bà nội, con đã nói rồi, đợi hai năm nữa, sau hai năm, ly hôn hay không tự con sẽ có tính toán." "Chờ hai năm làm gì? Bây giờ phải ly hôn! Con còn luyến tiếc thằng vô dụng như Lâm Dương à?" Bà cụ nghiêm khắc trách móc một cách nặng nề "Bà nội, Lâm Dương cũng có sở trường của mình mà!" "Tài cán của cậu ta có mang đến việc làm ăn cho nhà họ Tô chúng ta không? Tài cán của cậu ta có kiếm tiền được cho nhà họ Tô của ta không?" "Nhưng..." "Bà không muốn nghe con nhóc như con nói lời vô ích nữa! Nhanh chóng ly hỗn cho bà, hai ngày nữa, nếu không ly hôn, con cũng cút ra khỏi nhà họ Tô cho bà!" Bà cụ đập bàn tức giận nói.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vẻ hiền lành lúc nãy không còn sót lại chút gì.



Sắc mặt của Tô Nhan trắng bệch, không biết làm sao.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người xung quanh cũng cười lạnh lùng.



Đôi mắt của Tô Nhan ứa nước mắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong lòng vô cùng uất ức.



Không biết vì sao, cô rất muốn đi khỏi đây, muốn chạy thật nhanh, muốn về nhà. Nhưng vào lúc này, một chiếc siêu xe dừng lại ở trước căn nhà cũ của nhà họ Tô, sau đó có vài người vội vàng bước xuống, đi nhanh vào căn nhà cũ...



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Là Từ Thiên.



Còn có anh trai của ông ta, con trai cả của Từ Diệu Niên Từ Nam Đồng: "Xin hỏi thầy Lâm có ở đây không?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từ Nam Đồng hết sức lo sợ, lịch sự kêu một tiếng. "Chủ tịch Từ?"



Bà cụ Tô đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, không thể tin được mà nhìn người mới đến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đó là trùm địa ốc của Nam Thành



Cơn gió nào thổi vị phật tổ này đến đây vậy?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK