Lâm Dương yên lặng nhìn Tần Bách Tùng, sau đó gật đầu: “Được rồi, để tôi đi xem thử, nhưng tôi phải nói rõ trước, tôi chưa chắc có thể giữ được bọn họ ở lại, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Nếu như sư phụ ra mặt, nhất định sẽ không thành vấn đề.” Tần Bách Tùng vui mừng khôn xiết, vội vàng nói.
Trong Tịnh Dược Đường của Kỳ Dược Phường.
Mười mấy sinh viên hoặc đứng hoặc ngồi.
Ngoài những thiên tài đó ra, cũng có rất nhiều người tinh nhuệ của Kỳ Dược Phường.
Bọn họ đều là những người trong cùng một vòng kết nói, đi hay ở lại đương nhiên là phải cùng nhau.
Vương Băng Điệp và Tây Nhu Thiến đang nhìn chằm chằm vào Tử Dạ và Huyền Dược, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Huyền Dược sư huynh, Tử Dạ sư huynh, các anh đang làm gì vậy? Kỳ Dược Phường đã không còn là Kỳ Dược Phường trước đây của chúng ta nữa! Tại sao các anh còn muốn ở lại nơi này chứ?” Tiêu Sĩ Kiệt bước tới trước, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, hai vị sư huynh, đi thôi! Với năng lực của các anh, có nơi nào không cần các anh chứ? Hà tất phải ở lại ở đây?” Đặng Cường cũng bước lên phía trước nói.
“Nếu như nói Mặc Tiểu Vũ lúc trước chính là Lâm thần y mạo dang, thì chúng ta đều đã đắc tội với anh ta. Một khi anh ta tính toán đến chuyện đó, không ai trong chúng ta có thể sống yên. Đi mới là biện pháp an toàn nhất. Hai vị sư huynh, các anh đức cao vọng trọng, mọi người đều nhìn vào các anh, hy vọng hai anh có thể làm gương sáng.”
Tây Nhu Thiến nhìn chằm chằm vào hai người, nhẹ giọng nói.
“Tiểu Thiến nói đúng!” Vương Băng Điệp lập tức hùa theo.
Nhưng mà … hai người yên lặng ngồi trên ghé, Huyền Dược không nói lời nào, Tử Dạ khóe miệng nhếch lên cười, liên tục lắc đầu.
“Huyền Dược sư huynh! Tử Dạ sư huynh!” Tây Nhu Thiến lại nói, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng lại nghe thấy, Tử Dạ mỉm cười nói: “Các cô hình như không biết ý định ban đầu của tôi khi vào Kỳ Dược Phường là cái gì.”
Những lời này khiến tất cả mọi người đều ở trong mây trong sương, không biết ý tứ.
Đúng lúc này, Lâm Dương bước vào.
“Lâm thần y đến rồi!”
Có người hét lên một câu.
Tịnh Dược Đường lập tức yên lặng, toàn bộ đều nhìn về phía Lâm Dương.
Mọi người đều không nói lời nào.
Lâm Dương lẳng lặng nhìn những người này, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ai định ra đi?” Anh mở miệng hỏi.
“Tôi.”
“Còn có tôi nữa!”
“Tôi cũng muốn đi!”
“Lâm Thần Y, chúng tôi muốn rời khỏi Kỳ Dược Phường, anh chắc sẽ không ép chúng tôi ở lại chứ?” Đặng Cường lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi phải ép một đám phế vật ở lại chứ?” Lâm Dương hỏi ngược lại Đặng Cường.
Đặng Cường hơi thở run rẫy, sắc mặt khó coi “Lâm Thần Y, anh đừng quá đáng! Anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục chúng tôi chứ?”
Vương Băng Điệp khó chịu, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói.
“Dựa vào y thuật của các cô không bằng tôi, dược thuật cũng không bằng tôi. Được rồi, đừng hi vọng tôi sẽ giữ các cô lại. Nếu như các cô muốn rời đi, cửa ở đằng kia. Xin hãy mau chóng rời đi đi. Đừng ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường của Kỳ Dược Phường của chúng tôi. “
Lâm Dương thờ ơ nói, lại liệc nhìn mọi người một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này mọi người đều hoảng sợ rồi.
Tần Bách Tùng càng vô cùng kinh ngạc, vội vàng đuổi theo: “Sư phụ! Sư phụ…”
Nhưng Lâm Dương đâu cũng không quay lại.
“Lâm Thần Y, chờ một chút!”
Đúng lúc này, Huyền Dược người luôn nhắm lại đột nhiên mở mắt ra hét lên một tiếng.
“Còn có chuyện gì nữa sao?” Lâm Dương đứng ở cửa quay đầu hỏi.
“Chúng tôi có thể học được cái gì?” Huyền Dược bình tính hỏi.
“Học sao?” Lâm Dương thản nhiên nói, “Bắt đầu học từ hái thuốc trước đi!
“Cái gì? Đi hái thuốc?”
“Đó không phải là thứ bậc nhập môn sao? Anh … anh đang sỉ nhục chúng tôi sao?”