Bên ngoài đám đông, một cô gái nhỏ nhắn, tinh tế và xinh đẹp bước vào.
Đây chính là Nhan Khả Nhi, cô gái trong làng dược được Lâm Dương cứu.
“Tôi muốn cô dốc hết sức có thể, giúp tôi tìm thêm một đoá ‘Hà Linh Hoa ‘ khác, cô có thể làm được không?” Lâm Dương trầm giọng nói.
Nhan Khả Nhi do dự một chút, khẽ cắn răng nói: “Tương đối khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng.”
“Nếu như cô có yêu cầu gì, hãy nói với Tần Bách Tùng, ông ấy sẽ đáp ứng mọi thứ cho cô.”
“Được rồi, Lâm tiên sinh.”
Nhan Khả Nhi gật đầu.
Lâm Dương quay người bước ra ngoài cổng.
“Mã Hải, thu xếp xe đi. Trước tiên tôi đến Kỳ Dược Phường xem thử, xem thử Kỳ Dược Phường của bọn họ còn có đóa Hà Linh Hoa thứ hai không!”
Kỳ Dược Phường, sảnh tiêp khách.
Phùng Thạch ngồi ở ghế trên, mỉm cười nhìn những người đàn ông mặc vest áo quần bảnh bao ở ghế bên phải.
“Kỳ Dược Phường không hồ là Kỳ Dược Phường. Tôi đã nhìn thấy được thành ý của các ông, thực lực của các ông tôi cũng nhìn thấy rồi. Tôi nghĩ sự hợp tác giữa đôi bên chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ.” Một người đàn ông mặc vest nhàn nhạt cười nói.
“Mặc dù giết Long Thủ sẽ khiến cho Huyền Y Phái bất chấp tất cả báo thù Kỳ Dược Phường của chúng tôi, nhưng nếu như có thể kết quan hệ đồng minh với các anh, tôi nghĩ một Long Thủ nhỏ bé cũng rất đáng.” Phùng Thạch mỉm cười nói.
“Rất can đảm! Tôi thích một người vui vẻ như Phó phường chủ Phùng! Tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta sẽ rất thú vị.”
Người đàn ông mỉm cười quay người đứng dậy, bắt tay với Phùng Thạch: “Phó phường chủ Phùng, thời gian không còn sớm nữa, tôi. vẫn còn nhiều việc phải làm, không ở lại lâu được. “
“Vậy thì công việc hợp tác giữa Kỳ Dược Phường của tôi và các anh đã kết thúc như vậy rồi sao?”
“Gia chủ của chúng tôi sẽ rất vui mừng. Bất cứ khi nào có cơ hội, gia chủ nhất định sẽ đích thân tới đây thăm hỏi phường chủ!”
“Kỳ Dược Phường của chúng tôi nhất định sẽ quét dọn giường chiều nghênh đón!”
“Haha, khách khí, khách khí, không nói thêm nhiều được nữa, tại hạ cáo từ trước!”
“Được, được, Hạ An, thay tôi tiễn mấy vị khách quý!”
“Vâng, Phó phường chủ!”
Hạ An đứng dậy, tươi cười nói với mấy người kia: “Các vị, mời đi lối này!”
“Cảm ơn.”
Người đàn ông gật đầu.
Mắấy người nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị.
Phùng Thạch vẫn ngồi trên ghế, nheo mắt nhìn những người này rời đi.
Đợi đến khi bọn họ bước ra khỏi phòng hội nghị, các giảng viên đó mới rời mắt khỏi họ.
“Phó phường chủ, những người này từ xa tới, hẳn là có ý đồ khác, chúng ta có thể tin tưởng được sao? Đừng để bị bọn họ dùng làm con dao!” Giảng viên Đường cau mày, trầm giọng nói.
*Ý của ông là chuyện bọn họ muốn chúng ta giết Long Thủ sao?” Phùng Thạch mỉm cười.
“Đúng vậy, bởi vì bằng cách này, tất cả sự thù hận của Huyền Y Phái toàn bộ đều chuyền lên người chúng ta. Tôi nghe nói sở dĩ đám người này muốn đối phó với Huyền Y’ Phái, chủ yếu là vì muốn có máy đơn thuốc tuyệt thế trong tay của Lâm thần y! Tôi e rằng bọn họ muốn chúng ta kết oán với Huyền Y Phái để bọn họ có thể hưởng lợi từ bên trong!” Giảng viên Đường nói “Haha, Giảng viên Đường, ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu như nói đám người này tầm nhìn thiển cận như vậy thì bọn họ làm sao có thể có được chỗ đứng ở một nơi như Yến Kinh?” Phùng Thạch cười nhạt nói.
“Tôi vẫn có chút lo lắng.” Giảng viên Đường thấp giọng nói.
“Không cần lo lắng, bởi vì cho dù những người đó không muốn chúng động đến Long Thủ, chúng ta cũng sẽ không để cho Long Thủ ra khỏi Kỳ Dược Phường.” Phùng Thạch cười nói.
“Tại sao?” Giảng viên Chu bên cạnh không hiểu hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chúng ta muốn lập uy, muốn khiến kẻ địch sợ hãi, muốn để cho người của Huyền Y Phái biết, bọn họ rốt cuộc là cái thá gì trong mắt chúng ta, Long Thủ chẳng qua là vật chiến tranh giữa hai đại y phái chúng ta mà thôi! Ông ta chỉ là một vật hy sinh!”
Trong ánh mắt của Phùng Thạch hiện lên một tia hung hãng:” Hơn nữa … không chỉ có những người đó có hứng thú với mấy đơn thuốc của Lâm thần y, chúng ta cũng có kế hoạch của riêng mình! Phường chủ đã lập xong một loạt kế hoạch, và đây chỉ là một bước của kế hoạch.”
“Nhưng mà…đại hội sắp được tổ chức, chúng ta tuyên chiến với Huyền Y Phái vào lúc này… liệu có tệ lắm không…”
“Không cần lo lắng, Kỳ Dược Phường của chúng ta không còn là Kỳ Dược Phường của trước đây. Nói đi nói lại thì chúng ta còn phải cảm ơn Lâm Thần Y. Nếu như không có anh ta, chúng ta cũng không thể nào lôi kéo được nhiều Thái Sơn Bắc Đầu trong giới Trung Y như vậy làm chỗ dựa cho chúng ta. Nếu như Lâm thần y muốn tìm chúng ta gây rắc rói. Những lão già đó sẽ không chút do dự mà đứng về phía chúng ta. Một tổ chức nhỏ bé mới thành lập chưa tới một năm, dựa vào cái gì mà đấu với chúng ta?”
Phùng Thạch nói với vẻ khinh thường.