Lúc trước anh xem qua hoa tuyệt mệnh của Bích Trân đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhà họ Dương trải qua mấy thế hệ mới chỉ nghiên cứu ra một bán thành phẩm chỉ có thể giữ mạng, bảo anh đi phân tích, sao anh có thể †rong vòng nửa năm, một năm giải quyết được chứ?
Độc của Tô Nhan không thể kéo dài được nữa.
Lâm Dương rơi vào trong cảm xúc vô cùng lo lắng.
Đúng vào lúc này, Dương Thanh Tùng đột nhiên giữ lấy cánh tay của Lâm Dương, dùng hết sức lực để nói.
“Nếu như tôi đem tất cả tư liệu nghiên cứu liên quan đến hoa tuyệt mệnh kia của nhà họ Dương trong suốt mấy trăm năm qua giao cho cậu… Cậu có thể tha cho nhà họ Dương một mạng không?”
Lâm Dương đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ông ta.
“Ông nói cái gì?”
“Bác sĩ Lâm, tài liệu này không chỉ bao gồm tất cả tin tức liên quan đến việc nhà họ Dương chúng tôi nuôi trồng hoa tuyệt mệnh mà còn bao gồm cả tất cả quá trình và phương pháp phối chế đan dược liên quan đến hoa tuyệt mệnh mà nhà họ Dương tôi có, nếu như cậu có được phần tư liệu này, phối hợp với y thuật của cậu, không đến nửa năm, cậu nhất định có thể nghiên cứu ra thuốc giải.”
Dương Thanh Tùng giống như đã sắp không chống đỡ nổi nữa, bàn tay khô quắt của ông ta giữ lấy cánh tay của Lâm Dương, cố gắng nói.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin cậu đồng ý với tôi, đồng ý với tôi rồi, tất cả mọi thứ đều là của cậu, đều là của cậu.”
Sau khi nói xong, ông ta vội vàng lấy hai quyển ghi chép cũ từ trong ngực của mình ra.
Trong đó có một bản là thuật bát môn độn giáp.
Về phần một quyển khác, rõ ràng là ghi chép về hoa tuyệt mệnh.
Thì ra ghi chép này vẫn luôn do Dương Thanh Tùng giữ.
Nhưng ông ta biết nếu như bản thân mình còn không lấy ra thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa, ông ta nhét hết vào trong tay Lâm Dương, sau đó hai tay ông ta vô lực rũ xuống, lại khế cúi đầu, giọng nói của Dương Thanh Tùng như tiếng muỗi vo ve.
“Tất cả người nhà họ Dương nghe lệnh, sau khi tôi chết… Tôi không cho phép các người oán hận bác sĩ Lâm đây, không cho phép các người đi tìm… Cậu ấy báo thù, cho dù cậu ấy có làm gì, cho dù cậu ấy muốn giết chết các người, các người cũng không được phản kháng, không được ghi hận cậu ấy, rõ chưa?”
Tuy giọng nói này rất yếu ớt, nhưng lúc này lại có vẻ rất rõ ràng.
“Ông cụ tổ…” Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Người nhà họ Dương bật khóc nức nở.
“Có nghe thấy không?” Dương Thanh Tùng đột nhiên gầm lên.
“Nghe thấy rõ!”
Mọi người đều kêu khóc.
Lúc này gương mặt già nua của Dương Thanh Tùng mới buông lỏng hơn.
“Bác sĩ Lâm à… Thời đại này là thời đại thuộc về cậu…”
Giọng nói của ông ta tràn đầy hâm mộ, bất đắc dĩ và bi thương.
Sau đó mí mắt của Dương Thanh Tùng khép lại, cả người hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, đồng thời cũng mất đi hô hấp.
Dương Thanh Tùng chết.
“Chú, chú ơi!” Dương Hồng Vũ mở to mắt ra nhìn, gầm lên một tiếng.
“Ông cụ tổi”
Toàn bộ người nhà họ Dương đều quỳ rạp trên mặt đất gào khóc thảm thiết, hiện trường là bầu không khí ảm đạm, bi thương.
Lâm Dương an tĩnh nhìn hai quyển sách trên tay, rơi vào trầm mặc.
Dương Thanh Tùng qua đời, người nhà họ Dương đã không còn một xíu phần thắng nào.
Cho đù tất cả các cao thủ của nhà họ Dương tập trưng lại đi liêu mạng với Đông Hoàng Giáo, may mắn thì có thể tạm thời đánh lui được những người này, nhưng Tần sau Lâm Dương khôi phục đánh tới, khi đó còn ai có thể đứng ra ngăn cản chứ.
Nhà họ Dương bị san bằng thành bình địa, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Giáo chủi”
Lưu Danh Khoa lập tức đến gần Lâm Dương kêu lên một tiếng.