Tô Dư có hơi tức giận nhìn những người họ hàng này, khuôn mặt nhỏ khó coi vô cùng.
Lưu Mãn San khóc dữ dội hơn.
“Ai nha con gái, còn làm gì vậy? Con còn đang bệnh đó!
Nhanh về giường cho mẹ!” Trương Tình Vũ đi tới, nhìn thấy Tô Nhan cũng đang ở đây, vội vàng kêu lên.
“Mẹ, con không sao.” Tô Nhan nói.
“Dù không sao thì con cũng về giường cho mẹ, con ở lại cũng không giúp bác cả con được gì! Tại đây làm loạn cái gì? Quay về!” Trương Tình Vũ nghiêm túc nói.
Tô Nhan nghe thấy, đành thở dài bảo vâng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hô vang lên.
“Chờ đã tiểu Nhan!”
Mấy người Tô Nhan nghe thấy, người gọi là Chẳm Tề kia.
Ông ta là dượng của Tô Nhan và Tô Dư, lúc này cũng đến đây.
“Dượng, có chuyện gì sao?” Tô Nhan hoang mang hỏi.
Lại thấy Chẳm Tè kia vỗ bả vai Lưu Mãn San, chỉ vào Tô Nhan cười nói: “Mãn San, bà khóc cái gì a? Cứu tỉnh ở đây, bà còn không nhanh chạy tới?”
Lưu Mãn San khóc không ngừng sửng sót: “Chảm Tề, ông có ý gì?”
“Này còn không hiểu? Tình hình hiện tại của A Thái không ổn như vậy, bác sĩ của bệnh viện trị không khỏi, nhưng cũng không có nói không ai trị được đúng không? Nếu có thể mời thần y Lâm tới, người đàn ông nhà bà vẫn ổn không phải sao?” Chẩm Tề nói.
“Đúng vậy!” Lưu Mãn San đột nhiên đứng lên, nhưng một lát sau vẻ mặt lại như đưa đám: “Nhưng thần y Lâm đâu dễ mời đến vậy chứ? Tôi là ai chứ? Không có khả năng mời được.”
“Bà mời không được, nhưng có người có thể mời được mà!” Chẩm Tề nhìn Tô Nhan, mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả người nhà họ Tô đều hiểu rõ ý của Chẩm Tè…
Cả người Lưu Mãn San đột nhiên run lên.
Ánh mắt Tô Dư cũng sáng quắc, nhìn về phía Tô Nhan.
Nhưng mà không chờ hai mẹ con này mở miệng, Tô Quảng bên kia tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Tô Nhan, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhan, con lập tức gọi điện thoại cho ba, mời tổng giám đốc Lâm đến đây trị cho bác cả của con! Lập tức đi!”
“Ba, chuyện này…” Tô Nhan mở miệng thở dốc, không biết nên nói điều gì cho phải.
“Sao vậy? Tiểu Nhan, con không muốn?”
“Đây chính là bác cả của con đó!”
“Con không phải là thấy chết không cứu đó chứ?”
Đám họ hàng nhà họ Tô xông lên trước, mồm miệng tranh nhau nói.
“Không phải, dượng cô bác… Sự thật là….”
“Tiểu Nhan, bác cả con là người thân của con, lần này nếu như con không cứu ông ấy, con… Đời này con có thể tâm an sao?” Tô Quảng cũng vội vã, chỉ vào trong phòng ICU kích động nói.
“Ba, con chưa nói là không cứu, nhưng tiền đề là con có thể cứu hay không đã, quan hệ giữa con và tổng giám đốc Lâm không tốt như mọi người đã nghĩ đâu, cho dù con gọi điện thoại tới, tổng giám đốc Lâm cũng chưa chắc ra tay giúp đỡ đâu…” Tô Nhan khóc không ra nước mắt nói.
“Tiểu Nhan, con từ chối?”
“Con thật sự muốn nhìn bác cả con chét đi sao?”
Mọi người chỉ trích.
Tô Dư không nói gì, chỉ chờ đợi nhìn chằm chằm Tô Nhan.
Lưu Mãn San đã chạy tới từ trước, giữ chặt tay Tô Nhan, khóc nói: “Tiểu Nhan, con thương xót bác gái đi, cứu bác cả của con đi! Tình Vũ, bà khuyên con gái bà ởi, xin bà, chỉ cần có thể cứu A Thái, mấy người muốn tôi làm gì cũng được, tôi quỳ xuống cầu xin máy người!”
Nói xong thì muốn quỳ xuống.
Tô và Trương Tình Vũ vội vàng đỡ bà ta dậy.
“Bác gái, bác đừng như vậy.”