Hiện trường lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung lên bàn tay của Lâm Dương.
Nhìn thấy Hoàng Nhật Bách bị một tay anh bóp lấy, tay chân vô lực rủ xuống đất, cổ lệch qua một bên, hoàn toàn mất đi tri giác.
Lâm Dương buông tay.
Bịch một tiếng.
Hoàng Nhật Bách mềm oặt té trên mặt đất.
Chất rồi.
Bọn họ đều hít vào một hơi.
Nhân vật đứng thứ mười bốn trên Bảng Thiên Kiêu bị người này bóp giết tươi!
Tất cả mọi người khiếp sợ không thốt nên lời.
Những gia chủ, trưởng môn cũng lâm vào trầm mặc, toàn bộ trợn tròn mắt nhìn một màn vừa rồi.
Trên mặt của mỗi người đều toát lên vẻ sợ hãi.
Lâm Dương đi tới, nhặt tấm lệnh bài trên mặt đất lên, cất kỹ, lại liếc nhìn mắt hiện trường, bình tĩnh nói: “Còn có ai muốn lên đài không?”
Lần này không ai dám lên tiếng nữa rồi.
Những anh kiệt Thiên Kiêu đồng loạt cúi đầu.
Đám người cao thủ như Phạm Văn Tiến cũng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không người nào lên tiếng.
Bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
Nhưng dần dần, rất nhiều ánh mắt của mọi người dừng lại trên thân của một người.
Ánh mắt của Lâm Dương cũng đang nhìn người nọ.
Bùi Quốc Thiên!
“Đến lượt anh lên rồi đấy!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Ngón tay Bùi Quốc Thiên gõ lên lan can có tiết tấu, không hề vội vàng.
“Cậu Thiên!”
“Cậu Thiên!”
“Chúng tôi trông chờ vào cậu!”
“Cậu nên ra sân rồi!”
Những người xung quanh dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh ta.
“Anh rể, anh nhất định phải đánh bại tên khốn kiếp kia! Nếu không chị cả em… sẽ phải gả cho tên đó!” Dương Vân Thu nhào đến, kéo tay Bùi Quốc Thiên, tâm trạng kích động nói.
Bùi Quốc Thiên liếc nhìn Dương Hồng Vũ, nhìn thấy sắc mặt người kia bình tĩnh, không có biểu tình gì dư thừa, lông mày không khỏi nhíu một cái.
“Lão hồ ly, nếu tôi thắng, nhà họ Dương và nhà họ Bùi làm thông gia, nếu như tôi thua rồi, nhà họ Dương được kết minh cùng Đông Hoàng Giáo, dù có như thế nào ông cũng không lỗ! Dương lão hồ ly này, trái lại đã tính toán kỹ càng cả rồi!”
Bùi Quốc Thiên nén giọng thì thầm một mình, thích thú đứng dậy, đi đến lôi đài.
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vô số ánh mắt sáng rực dính trên người anh ta.
Hơn mười giây sau, Bùi Quốc Thiên đứng ở trên lôi đài.
Toàn trường tập trung cao độ.
Bùi Quốc Thiên lên đài, có nghĩa là đại hội kén rể đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Nếu ngay cả Bùi Quốc Thiên cũng không đấu lại người này, vậy những người ở đây không ai có thể đối phó được anh.
Vô số người đặt hy vọng của mình vào Bùi Quốc Thiên.
“Anh rể! Cố lên! Nhất định phải thắng đấy!” Dương Vân Thu trực tiếp mở to miệng lớn tiếng la lên.
“Vân Thu, con không được làm loạn!” Sắc mặt Dương Hồng Vũ khẽ thay đổi, quát lên.
YHã…
Con làm gì sai chứ?”