“Gần đây tôi có hơi mất ngủ.” Trịnh Tú Lan ngồi ở đối diện Lâm Dương rồi nói.
“Mất ngủ vì sao còn khóc?” Lâm Dương hỏi lại.
Hô hấp của Trịnh Tú Lan run lên, sau đó nghiêng đầu, trầm mặc một lúc mới nói.
“Nghĩ đến những người thân đã chết của mình, cho nên có chút thương tâm.”
“Tú Lan, cô không biết nói dối” Lâm Dương để cốc cà phê xuống, lắc đầu nói.
“Cô kể tình hình thực tế cho tôi biết đi.”
Thời gian mà Lâm Dương và Trịnh Tú Lan quen biết nhau cũng không ngắn, đối với Trịnh Tú Lan, Lâm Dương tự nhận là hiểu rất rõ.
Cô ấy là người không biết nói dối, một khi nói dối, ánh mắt sẽ lóe lên, hai tay nghịch góc áo, dáng vẻ rất khẩn trương, gần như thiếu chút nữa đã đem mấy chữ “tôi đang nói dối” viết hết lên mặt.
Trịnh Tú Lan cũng biết tật xấu này của mình, suy nghĩ một lúc, cô ấy chỉ có thể nhỏ giọng nói.
“Chỉ là tôi đang lo lắng cho Tô Nhan.”
“Tô Nhan ư?” Lâm Dương hơi ngạc nhiên.
Trịnh Tú Lan khẽ cắn cánh môi anh đào của mình, ánh mắt cô ấy rưng rưng khàn giọng nói.
“Nghĩ đến Tô Nhan còn đang hôn mê không tỉnh nằm trên giường bệnh, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, mấy ngày nay, gần như đêm nào tôi cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên không cách nào ngủ được.”
“Thật ư?”
Lâm Dương cười một tiếng cay đắng.
“Cô đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì, Tô Nhan sẽ không có chuyện gì đâu, bản lĩnh của tôi, cô còn phải lo lắng à? Tối nay tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, có thể giúp cô ngủ say, mấy ngày nay cô cũng nên nghỉ ngơi sớm, không được để sức khỏe của mình suy sụp.”
“Được rồi.”
Trịnh Tú Lan lau nước mắt, cười nói.
“Nhìn anh đã làm gì này, lớp trang điểm của tôi hoen hết ra rồi, tôi đến phòng vệ sinh một lúc.”
“Ừ” Lâm Dương gật đầu.
Trịnh Tú Lan vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.
Chẳng qua, ngay khi cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại.
Bịch một tiếng. Bàn tay trắng nõn của Trịnh Tú Lan đánh mạnh vào bệ rửa mặt.
Giọt nước mắt của cô ấy giống như trân châu theo gương mặt trượt xuống, mà trên mặt cô ấy lại tràn đầy tức giận, tự trách và thống hận.
“Trịnh Tú Lan, vì sao mày lại hèn nhát như thế, vì cái gì chứ?”
“Lúc này, chẳng phải mày nên vui vẻ ư?”
“Nhưng đó là bạn thân nhất của mày đấy, vì sao mày lại có loại ý nghĩ đó chứ?”
“Mày chính là một kẻ thấp hèn dơ bẩn, một người phụ nữ hèn hạ vô sỉ!”
“Mày thấp hèn!”
“Thấp hèn!”
“Thấp hèn!”
Bàn tay nhỏ của Trịnh Tú Lan siết chặt lại thành quyền, điên cuồng đánh lên bệ rửa mặt, muốn dựa vào đau đớn để ngăn chặn loại suy nghĩ không được người ta chấp nhận kia.
Một lúc lâu sau, bàn tay nhỏ của Trịnh Tú Lan sưng lên.
Cô ấy cũng ngồi xổm xuống mặt đất, òa khóc nức nở.
Năm phút sau, Trịnh Tú Lan mới đứng dậy, rửa mặt, trang điểm lại, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lâm Dương vẫn ngồi uống cà phê ở đó.
Trịnh Tú Lan làm như không có chuyện gì, tiếp tục ngồi xuống trước mặt anh.
Cô ấy đem bàn tay hơi sưng của mình giấu xuống gầm bàn, bị mặt bàn ngăn cản, cho nên Lâm Dương không nhìn thấy.
Nhưng từ trên nụ cười rất không được tự nhiên của Trịnh Tú Lan, Lâm Dương có thể nhìn ra được chút manh mối.
Đó là vệt nước mắt mới…