“Biết, nhưng còn không đám xác định, tôi cảm thấy anh ta có thể là một tên giả mạo, hoặc là một kẻ thật giả lẫn lộn.” Trong mắt Bùi Quốc Thiên lộ ra một tia khinh thường.
Hiển nhiên anh ta cũng không xem người trên đài kia Ta cái gì.
“Thật không? Chẳng qua người này sốt ruột muốn kết hôn với cô cả nhà họ Dương như vậy! Anh ta muốn.
phô ra một chiêu đánh nát xương, không phải vì muốn.
cảnh cáo mọi người à? Sau trận này chắc chắn phần lớn người dưới đây đã không còn can đảm lên đài nữa rồi.” Người đàn ông tóc dài ngang vai mỉm cười nói.
“Hừ, vậy thì thế nào? Nếu anh Quốc Thiên lên đài, còn không đánh gục người này trong vòng một phút đồng hồ à?” Đột nhiên một giọng nói của phụ nữ vang lên từ bên cạnh.
Người đàn ông tóc dài nghiêng đầu, nhìn thấy Dương Vân Thu đang đi tới.
Ánh mắt sáng rực của cô ta đính vào người Bùi Quốc Thiên, mong đợi nói: “Anh Quốc Thiên, lúc nào anh mới lên đài vậy? Anh mau mau đánh bại kẻ không biết trời cao đất đày này đi! Chị gái của em vẫn luôn vấn luôn chờ anh lên đài đ: !” Sắc mặt Bùi Quốc Thiên bình tĩnh: “Đừng vội!
Quốc Thiên…
Anh rể!” Dương Vân Thu hơi vội vàng lỡ miệng gọi ra tiếng.
Xem đáng vẻ này có lẽ cô ta đã dự định Bùi Quốc Thiên là anh rể của mình.
Người của nhà họ Bùi ngồi bên cạnh cười ha hả trêu: “Cô Vân Thu, cậu chủ nhà chúng tôi có tính toán của mình, cô cứ an tâm một chút chớ vội, tóm lại hôn sự này của nhà họ Dương và nhà họ Bùi, nhất định sẽ thành, không có gì phải nghỉ ngời” “Tôi biết rõ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy kẻ trên đài kia tiếp tục kiêu ngạo mà thôi!” Dương Vân Thu bĩu môi oán hận.
“Cô yên tâm, anh ta sẽ sớm không kiêu ngạo nỗi nữa đâu, chăng qua là vài tên lính quèn lên đài mà thôi, cũng nên để cho chính chủ lên rồi.” Bùi Quốc Thiên nói.
“Chính chủ?”
Dương Vân Thu hơi ngẩn ra.
Giờ cô ta mới để ý đến khách mời trong bữa tiệc, không ít anh kiệt đã bắt đầu xoa Xoa tay.
Đúng như dự đoán.
Những đại biểu của các tông môn đã không dám lại lên đài nữa.
Một chiêu chặt xương vừa xuất ra, không chỉ khiến bọn họ thấy rõ lòng dạ độc ác không chút lưu tình của Lâm Dương, cũng chứng minh thực lực của anh.
Đám người tép riu đều bị dọa cho không dám động đậy.
Thanh niên tài tuấn lại hiểu rõ, nếu không ra tay sẽ không còn cơ hội nữa.
Ngay sau đó.
Xoạt!
Một người đàn ông mặc áo dài trắng đầu búi tóc nhảy lên lôi đài.
Hiện trường nháy mắt an tĩnh lại.
“Tích Xương Lã Tư Triều!” Có người thốt lên.
“Nghe nói thực lực của người này không kém gì Thiên Kiêu đâu!”
“Cuối cùng nhà họ Lã cũng không nhãn nại được nữa hả?”
Người ở hiện trường đều nghị luận sôi nổi.
Con trai của gia chủ nhà họ Lã cũng chủ động lên đài rồi, ông ta đứng lên, hướng trên lôi đài hô một câu.
“Tư Triều, đánh cho tốt, đừng làm mất mặt nhà họ Lã chúng ta.”
“Ba hãy yên tâm, mục tiêu của con là Bùi Quốc Thiên, sao lại để thua trong tay hạng người vô danh này chứ?”
Lã Tư Triều hơi nheo mắt, nhìn về phía Bùi Quốc Thiên đang ngồi bên kia cùng với khách mời của bữa tiệc, trong mắt nổi lên chiến ý.
Vẻ mặt Bùi Quốc Thiên vẫn tràn đầy ngạo nghễ như cũ, căn bản không quan tâm đến Lã Tư Triều.
Trong mắt Lã Tư Triều ánh lên một mặt lạnh lùng, xoay người nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trầm giọng nói: “Chúng ta bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian, mục tiêu của tôi không phải anh!”
“Được”
Lâm Dương gật đầu.