Lâm Huy và những người khác đều đứng lên, mở to mắt trừng trừng nhìn đám người ưu tú kia.
Ông Vương cũng sửng sốt, dùng ánh mắt già nua nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, một lúc lâu sau rơi vào trầm mặc.
“Thì ra là vậy….
Thì ra là vậy…”
– Lâm Huy ngồi trêи sô pha, tay châm điếu thuốc có vẻ nhàn nhã, nhưng tay anh ta lại run run.
“Khó trách Dương Hoa đột nhiên cho bọn họ nghỉ một ngày.
Hóa ra … Dương Hoa đã chuẩn bị thanh lý hết những người này!”
– Đỗ Chí Cường run rầy nói.
“Không thể nào!”
Vương Khang gần như rống lên: “Dương Hoa đột nhiên thanh lý nhiều người như vậy, chủ tịch Lâm hắn bị điên rồi sao? Toàn bộ trêи dưới Dương Hoa sẽ vì chuyện này mà làm loạn, chẳng lẽ cậu ta muốn làm cho Dương Hoa suy sụp?”
“Chủ tịch Lâm hẳn là đã có chuẩn bị rồi! Ông Vương, trước đó các người không dự tính đến bước này hay sao?”
– Lâm Huy cắn răng, trừng mắt hỏi lại ông Vương.
Nhưng lúc này, ông Vương cũng chìm vào im lặng.
Dự tính?? Ai sẽ dự tính được chuyện này chứ? Phải biết rằng, sa thải quá nhiều người một lúc như vậy, cũng đủ để làm tê liệt một công ty ngay lập tức! Nếu Dương Hoa bị tê liệt, làm sao có thể chống lại công kϊƈɦ của đám người Lâm Huy? Không ai lại đi làm điều này! Trừ khi anh ta bị điên rồi! “Giám đốc Lâm, chúng tôi không thể lường trước được chuyện này.
Không phải là tôi mà bây giờ là ông.”
– Ông Vương hít sâu một hơi, nét mặt không chút thay đổi, nói.
Lâm Huy sửng sốt, lập tức nhận ra ý tứ trong lời nói của ông Vương.
Ánh mắt anh ta ngưng trọng, đứng dậy nhìn một vòng xung quanh những người đang có mặt, sau đó thấp giọng nói: “Tất cả những người này, hãy mau cùng đi theo tôiH”
“Bọn họ sẽ tùy cậu điều khiển.”
Ông Vương khàn giọng nói.
“Được.
Bây giờ chúng ta về đó đi.
Không thể để như vậy được.
Không còn thời gian nữa, phải lập tức hành động ngay.”
Lâm Huy quát, sau đó vội vàng dẫn theo đám người rời khỏi biệt thự của nhà họ Vương.
Những người còn lại trong phòng đang đi tới đi lui.
Vương Khang ngồi trêи sô pha, vẻ bất an.
“Ba, bây giờ…… Chúng ta phải làm sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
– Vương Khang vội vàng quay sang ông cụ Vương, nói: “Nếu không dùng chiêu này, vậy nhà họ Vương chúng ta cũng không còn giá trị gì với người của Lâm Huy rồi.
Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ bỏ mặt chúng ta! Ba, ba nhất định phải nghĩ cách, đừng để chuyện này xảy ra!”
“Bình tĩnh lại đi! Nóng na nóng nảy như vậy, còn ra thể thống gì!”
– Ông cụ Vương mắng.
“Ba à, chuyện tới nước này rồi, còn có thể bình tĩnh được sao?”
– Vương Khang sớm đã hoang mang lo sợ, đứng dậy đi qua đi lại, căn bản vẫn không bình tĩnh được, nói.
“Đừng hoảng loạn, ta vẫn còn một tau khác.”