Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1137:





“Cái gì?” Chú Vấn Nam ngạc nhiên.





Sau khi hỏi lại cặn kế một hồi, lúc này ông ta mới vỡ lẽ ra.





“Cậu thanh niên đó… rốt cuộc là ai vậy?”





“Nếu tôi mà biết thì lại tốt quá! Bây giờ tôi đang đi tìm cậu ta khắp nơi đây mà vẫn chưa †ìm được! Chu Vấn Nam, chỉ một câu của cậu ta đã có thể khiến cho Mã Hải gọi điện cho tôi chủ động phá hợp đồng, chắc chắn là địa vị của cậu ta ở Dương Hoa cũng là một người quyền cao chức trọng đấy, vậy mà con trai ông lại đắc tội cậu ta! Người nhà họ Chu các ông sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối thôi! Ông cũng nên nghĩ xem nên cứu thằng con quý hóa của ông như thế nào đi!





Còn về món nợ của chúng ta, từ từ rồi tôi sẽ tính với nhà họ Chu các người!”





Chú Nam mắng rồi lập tức ngắt luôn điện thoại.





Chu Vấn Nam ở đầu dây bên kia ngẩn người nhìn điện thoại, vẻ mặt ngưng đọng như sương, mất một lúc lâu không thể nói lời nào.





Không biết đã qua bao lâu, ông ta lại tiếp tục gọi cho một số điện thoại.





Tút tút…





“Ba, sao rồi? Ba có dạy dỗ cho cái lão già chết tiệt kia một bài học chưa?” Bên kia đầu dây, Chu Quý cũng nổi giận đùng đùng hỏi.





“Mày về nhà ngay cho tao.” Chu Vấn Nam khàn giọng nói.





“Về nhà? Ba, có chuyện gì vậy?” Chu Quý ngẩn ra, không hiểu ra sao mà hỏi lại.





“Mau! Cút! Về! Nhà! Ngay! Cho! Tao!” Đột nhiên, Chu Vấn Nam lớn tiếng rít gào.





Một tiếng gầm này quả thực là đã dọa cho Chu Quý sợ mất hồn.





Hắn ta cũng đã nhận thức được tình huống có điều gì đó không ổn, đành phải kiên trì chạy về nhà.





Hai mươi phút sau…





“BạI”





Chu Quý mang theo nỗi sợ hãi trong lòng chậm rãi đi vào thư phòng của Chu Vấn Nam.





Chu Vấn Nam mặt nặng như chì ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt lạnh như băng găm thẳng vào người Chu Quý.





“Hôm nay, cái người mà mày gọi là anh Lâm ấy, là ai?” Chu Vấn Nam lạnh lùng hỏi.





“Chỉ là một tên ăn hại vô dụng thôi mà ba, sao vậy ạ?” Chu Quý cẩn thận trả lời.





“Ăn hại à? Nếu chỉ là một tên ăn hại, vậy thì tại sao anh ta lại có thể khiến cho tất cả hợp đồng đã ký kết với Công ty Dương Hoa của Hàn Nam đều trở thành giấy lộn hả?”





Chu Vấn Nam gầm lên.





“Cái gì cơ?” Chu Quý hoàn toàn ngơ ngác, đứng ngây ra như phỗng một chỗ, phải một lúc mâu sau hắn ta mới giật mình sực tỉnh, vội vàng hỏi lại: “Ba, ba có nhầm lẫn gì không ạ? Cái thằng Lâm Dương kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng mà thôi, ba có thể tới Giang Thành mà hỏi thử xem, làm gì có ai mà không biết cái thằng đó chỉ là một thằng thích ăn cơm mềm, tinh ăn mù làm, một người như vậy thì làm sao lại có liên quan tới Dương Hoa được?”





“Tao không cần biết, việc bây giờ mày phải làm là nhanh chóng tìm được cái tên Lâm Dương kia về đây, ngoan ngoãn xin lỗi người ta một câu, không được người ta tha thứ thì mày đừng có nghĩ đến việc về nhài! Ta nói cho mày biết, nhà chúng ta vẫn không thể chọc vào Dương Hoa đâu, nếu như bị Dương Hoa nhằm vào gây khó dễ, thì nhà họ Chu chúng ta chắc chắn sẽ đi tong đấy, hiểu chưa?” Chu Vấn Nam quát.





“A? Chuyện này… Ba, ba đang muốn con mất hết thể diện đấy à? Bảo con phải đi xin lỗi một thằng chuyên ăn cơm mềm, bám váy đàn bà sao? Chuyện này nếu mà bị người khác biết được thì con trai ba chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ à?” Chu Quý khóc không ra nước mắt, nói.





“Ăn cơm mềm cái con mẹ thằng cha mày!” Chu Vấn Nam quát to.





“Ba, sao ba lại lôi cả ba với mẹ ra mắng vậy…’ Chu Quý oan ức nói.





“Thằng bất hiếu!” Chu Vấn Nam tức giận đến mức xông thẳng lên tát cho hắn ta một cái rõ mạnh.





Bốp!





Trên mặt Chu Quý tức thì in hằn bốn dấu tay đỏ chói, cả người cũng choáng váng mặt mày.





“Nếu anh ta thật sự chỉ là một thằng ăn cơm mềm, thì có thể làm cho toàn bộ hợp đồng của Hàn Nam biến thành mớ giấy lộn không? Tao đã nói với mày không biết bao.





nhiêu lần rồi! Đừng có mà quen thói mắt chó nhìn người thấp, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn! Những người có bản lĩnh thực sự thì họ luôn khiêm tốn giản dị, biết chưa!”





“Ba.





“Đi mau! Ngay lập tức cút đi tìm người tên Lâm Dương đấy cho tao, biết điều mà xin lỗi người ta cho tử tế!” Chu Vấn Nam quát.





Chu Quý nghe vậy thì đành phải u ám xám xịt mà chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK