“Mấy triệu? Vậy… cái này rốt cuộc là mấy triệu?” Ngọc Phương vội hỏi.
Tô Nhan hơi khựng lại, sững sờ nhìn về phía Ngọc Phương: “Hình như… hình như là…
hai mươi lăm triệu…
“Hai mươi lăm?”
Ngọc Phương giật cả mình, toàn thân run run.
Cô ấy có vẻ là vừa nghĩ ra điều gì, đột nhiên lấy điện thoại ra, lướt nhanh ngón tay trên màn hình.
Sau một lúc, cô ấy lướt đến một bức ảnh.
Trên hình ảnh cho thấy một bộ váy tuyệt mỹ đang được trưng bày trong tủ kính.
Dưới sự chiếu sáng của nhiều loại đèn khác nhau. Bộ váy này từ trên xuống dưới đều có ánh hào quang nhẹ lấp lánh. Đặc biệt đẹp mắt.
Từng sợi vải tơ tằm, từng mảnh vải dường như rất sống động, mặc dù chỉ là một bức ảnh, tác động của nó lên thị giác người xem vẫn vô cùng mãnh liệt.
Ngọc Phương ngây người nhìn bức ảnh này, không ngừng so sánh với bộ lễ phục trên người Tô Nhan, hai mắt càng ngày càng mở †o, dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, cô ấy hung hăng hít một hơi thật mạnh, tựa hồ muốn trấn tĩnh tinh thần một chút.
“Giám đốc Lâm.”
Giọng của Ngọc Phương có hơi run. Mở miệng gọi lớn.
“Có chuyện gì vậy, thưa cô?” Lâm Huy hỏi.
“Phiền ông yêu cầu kỹ sư ánh sáng chiếu đèn sân khấu ra đây.”
“Để làm gì vậy?”
Lâm Huy không thể giải thích được.
“Đừng hỏi nữa, chúng ta hãy cứ làm trước đã.” Ngọc Phương đáp.
Những người ở xung quanh càng lúc càng trở nên hoang mang, Lâm Huy vẫn làm theo, gật đầu với người bên cạnh, người này lập tức chạy đi.
Chỉ một lúc sau.
Lách tách lách tách lách tách…
Có một hồi âm thanh chuyển đổi rõ ràng.
Rất nhiều ánh đèn sân khấu hướng vào Tô Nhan.
Và vào khoảnh khắc ánh sáng bao trùm lấy cơ thể cô, tất cả mọi người đều trở nên ngây dại.
Thoạt nhìn thì bộ lễ phục của Tô Nhan trông cũng không có gì nổi bật, nhưng tại thời khắc này quả thực đúng là phát ra ánh sáng tựa như trăng sáng và như các vì sao.
Cả người của cô được bao bọc trong một loại ánh sáng rực rỡ, lúc này như đã biến thành tiên nữ, thanh lịch thoát tục, không ăn pháo hoa1. Như thần tiên hạ phàm, khiến cho ai cũng phải say đắm.
Mọi người há to miệng, trợn mắt, trái tim điên cuồng đập loạn xạ.
Lúc trước, khi Tô Nhan kéo Lâm Dương đi tới trong góc, ánh sáng ở đây lờ mờ nên chất liệu hoàn mỹ của bộ lễ phục này cũng không được phô bày một cách hoàn hảo.
Mà bây giờ nó giống như một báu vật có một không hai, được phơi bày ra trước mặt thế gian.
Về phần Tô Nhan. Cô càng giống như Hằng Nga, xinh đẹp đến mức nghẹt thở.
Thời điểm này vẻ đẹp cả người của cô đã nâng lên một cảnh giới không thuộc về phàm nhân.
“Đóa Hoa Hy Vọng! Đó thực sự là Đóa Hoa Hy Vọng!!”
Với những giọt nước mắt của sự phấn khích tuôn trào, người này run rẩy hét lên: “Tôi thực sự đã nhìn thấy được Đóa Hoa Hy Vọng! Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tin được…”
Bốn phía xung quanh đều vô cùng chấn động.
“Đóa Hoa Hy Vọng? Đó là cái gì?”