Anh ta xé nát toàn bộ tranh trêи tường, đập bề toàn bộ vật trang trí trong phòng.
Phòng làm việc sang trọng ở Giang Thành của chủ tịch Lâm bị phả nát tan tành.
Hà Mã Vinh chỉ cảm thấy bản thân đã dạt đến cảnh giới sung sướиɠ nhất của loài người! Cả người anh ta như muốn bay lên.
“Chủ tịch Lâm, văn phòng này của anh không ồn! Quá không ồn! Gu trang trí của anh tệ thật đấy! Thế này đi, đợi sau khi lấy được tiền rồi, tôi sẽ làm lại 1 văn phòng mới cho anh, toàn bộ tường sẽ được ốp 1 lớp vàng, anh thấy nào? Còn nữa, tranh trang trí tất cả đều phải là tranh thật!”
Hà Mã Vinh vỗ vỗ vào ngực.
“Thế à? vậy thì phải cảm ơn anh rồi, có điều những bức tranh ấy sợ là anh không mua được hàng thật nữa, bởi vì toàn bộ chúng đều là tranh thật cả.”
Lâm Dương cười, đáp.
“Vậy thì tiếc quá, có điều không sao, tranh thật thì tranh thật, tôi vẫn sẽ đền cho anh! Lát nữa anh cho người tính toán xem hết bao nhiêu tiền rồi trực tiếp trừ vào tiền đó của tôi là được!”
Hà Mã Vinh vẫn cười rất đắc ý.
“Được!”
Lâm Dương nhấc điện thoại bên cạnh lên, gọi cho Mã Hải.
Một lúc sau, Mã Hải dẫn người tiến vào phòng làm việc.
“Thống kê đi, sau đó đưa đơn giá cho anh Hà.”
“Vâng thưa chủ tịch!”
Người này gật đầu, bắt đầu thống kê.
Hà Mã Vinh không đề ý đến bọn họ, vẫn ung dung ngồi trêи sofa, 2 chân bắt chéo, vừa hút thuốc vừa tám chuyện phiếm với Lâm Dương.
Lâm Dương cũng miễn cưỡng trò chuyện cùng anh ta.
Mấy phút sau, người này đã thống kê xong và rời khỏi đó.
“Chủ tịch Lâm, đến lúc ấy anh sẽ chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của tôi đúng không nhỉ? Hi hi, nhiều tiên như vậy, sao tôi tiêu cho hết được đây? Hay là thử mở 1 công ty? Ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy, đến nằm mơ cũng muốn được làm chủ, bây giờ cũng nên trải nghiệm thử cảm giác làm ông chủ sẽ như thế nào rồi, ha ha ha.”
Hà Mã Vinh cười phá lên.
“Chuyện đó tạm thời gác lại đã, đợi anh đền xong cho tôi rồi hẳn tính.”
“Chủ tịch Lâm, anh cứ kì kèo số tiền ít ỏi này làm gì? Tôi nói rồi, tôi sẽ đền, anh cứ báo 1 cái giá rồi trừ thẳng vào tài khoản của tôi là được!”
Hà Mã Vinh từ đầu đến cuối đều người không ngớt.
“không vội, cứ để anh nhìn thấy đơn giá bồi thường đã rồi nói sau.”
Lâm Dương đáp.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Hà Mã Vinh cũng hơi qượng lại.
Xem giá?
Còn cần phải xem giá gì nữa chứ?
Không phải chỉ đập vỡ vài thứ linh tinh, xé vài bức tranh thôi sao?
Mấy món đồ chỉ đáng giá vài chục tỷ, anh ta đền cho 350 tỷ là đã lời lắm rồi.
Hà Mã Vinh cười nhạo lắc đầu.
Có điều khi nãy đập phá cũng sướng thật đấy.
Bất luận là người nào, khi biết mình đột nhiên có trong tay tài sản mấy chục nghìn tỷ đều sẽ mất kiềm chế như vậy sao?
Anh ta chỉ mới đập vài thứ mà thôi, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ còn làm ra chuyện kinh dị hơn nữa.
Chỉ là….sự bình tĩnh và ung dung của chủ tịch Lâm khiến anh ta cảm thấy rất kì lạ.