Như vậy, chẳng phải Lâm Dương ở bên trong đã bị ép thành thịt muối sao.
Một chiêu này quá hung ác.
Thông qua việc không ngừng đập, mật độ của đống đất này đã cực kỳ đáng sợ rồi, độ cứng cũng càng kinh người.
Có thể ép một đống đất khổng lồ như thế thành dạng này, chỉ sợ xe lu cũng chưa chắc đã làm được.
Chắc hẳn bây giờ Lâm Dương đã biến thành một tờ giấy rồi nhỉ?
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Thiếu Hải lui về, thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười ha ha.
“Quả nhiên bản lĩnh của trưởng lão Thiếu Hải không hề tâm thường, tên ngông cuồng kia lại bị ông giải quyết như thế, bội phục! Bội phục!”
“Chút tài mọn thôi, không cần phải nói?”
Thiếu Hải lạnh nhạt nói, không mấy quan tâm.
“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”
Đám người mỉm cười, nhưng trong mắt ai nấy đều là vẻ cảnh giác.
Bọn họ cũng không ngờ tới, Thiếu Hải sẽ mạnh như vậy.
“Độ cứng của đống đất này đã vượt qua sắt thép, tôi nghĩ tên nhóc ngông cuồng kia đã chết rồi! Nhưng mà để cho an toàn, vẫn thêm một chiêu đi!”
Thiếu Hải lạnh nhạt nói, liền giơ tay lên.
Trịnh Đan kịp phản ứng, vội vàng lấy ra một thanh trường kiếm, chạy tới, hai tay dâng lên.
“Đường đường là Đông Hoàng Giáo, không tới lượt một tên nhãi miệng còn hôi sữa khoa tay múa chân, hôm nay tôi sẽ giết kẻ này trước mặt mọi người! Để thể hiện uy thế của Đông Hoàng Giáo chúng tai”
Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát to.
“Được!”
“Được!”
“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuết”
“Thể hiện uy thế của giáo chúng ta!”
“Thể hiện uy thế của giáo chúng ta!”
Rất nhiều đệ tử giơ cao tay lên, kích động la lên.
Quả nhiên hành động lần này của Thiếu Hải khiến người ta rất hưng phấn.
Hành vi cử chỉ của Lâm Dương quá bá đạo! Cộng thêm anh còn trẻ tuổi non nớt, lại lạ mặt như thế, rất nhiều đệ tử cũng không có ấn tượng tốt với anh: Trịnh Đan thấy thế, càng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống đất la lên: “Sư phụ giữ gìn uy thế của giáo chúng †a, quả thật cứu tinh của Đông Hoàng Giáo chúng ta! Mời sư phụ nhanh chóng giết người này! Nhanh chóng kết thúc tình hình hỗn loạn nhiều năm trong giáo chúng tai”
“Mong sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”
Các đệ tử của Cổ Linh đường cũng cùng nhau quỳ xuống đất hô lên.
Nhờ sự kích động này, rất nhiều đệ tử cũng bái theo.
Uy vọng của Thiếu Hải nhanh chóng †ăng vọt trong đám người.
Mọi người cảm thấy rất phấn khởi.
Sắc mặt của đám người Lý Mạt Vân, Liễu Thị Phụng thì cực kì khó coi.
Bọn họ không ngờ rằng thế mà Thiếu Hải còn có một chiêu như thế.
Mà đệ tử Trịnh Đan càng biết châm ngòi thổi gió.
Cứu Đông Hoàng Giáo?
Đây là coi Thiếu Hải thành cứu tỉnh rồi sao?
Lúc này cứu tinh của Đông Hoàng Giáo không phải sẽ là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?
Nếu là như vậy, chẳng phải đám người có lấy được nhẫn thần cũng vô dụng?
Ánh mắt của mấy người lạnh dần.
Thiếu Hải thì cười ha ha, ông ta nhìn chằm chằm đống đất kia, cũng không dài dòng nữa, la lên một tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực đâm mạnh kiếm vào trong đống đất.
Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm lạnh, càng đẹp đẽ, một tầng khí thể nhàn nhạt bọc lấy thân kiếm, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén.