Tống Kinh hơi ngẳng đầu, tràm ngâm.
Tô Dư tức giận thở dốc.
“Để tôi rót rượu cho.” Tào Tiểu Kiều rất biết điều, vội vàng chạy tới rót đầy rượu cho mọi người.
Cũng coi như là làm dịu bớt bầu không khí khó xử.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút. Vị này là chủ tịch Từ, vị này là Chủ tịch Vương. Bọn họ là nhà đầu tư của Cơ sở Điện ảnh và Truyền hình Nam Thành của chúng ta.
Bộ phim mới của chúng ta sẽ được quay tại cơ sở Điện ảnh và Truyền hình Nam Thành. Tới lúc đó không tránh khỏi nhờ cậy hai vị chủ tịch chiếu cố nhiều, nào, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng hai vị chủ tịch!” Tống Kinh vừa nâng cốc vừa mỉm cười nói.
“Nào nào nào.”
Mọi người nâng ly lên, ai nấy đều nở nụ cười, lần lượt cụng ly.
Bầu không khí rất hài hòa.
Đột nhiên, một tiếng chửi rủa giận dữ vang lên.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Những người xung quanh bàn lần lượt nhìn qua.
Hóa ra là Lưu Mãn San đang chỉ vào mũi Lâm Dương mà quát mắng.
“Thân phận của cậu là gì? Đây là chỗ mà cậu có thể ngồi sao? Không nhìn thử phẩm hạnh của mình là cái gì? Cút một bên đi!” Lưu Mãn San không chút khách khí quát mắng.
“Mẹ, mẹ … mẹ làm cái gì vậy? Mẹ … mẹ thật quá đáng!”
Ly rượu trong tay Tô Dư kịch liệt run rầy.
“Mãn San, bỏ đi, bớt nói vài câu đi, bà muốn thát lễ trước mặt đạo diễn Tống sao? Làm trò cười cho mọi người.”
“Nhưng mà Tiểu Dương, bác cả của cậu nói cũng đúng.
Lát nữa chúng tôi còn phải nói chuyện quan trọng, cậu qua một bên trước đi. Dù sao ngồi ở đây đều là những vị khách quan trọng.”
Tô Thái nghiêm túc nói.
“Bồ … bố … bố …” Tô Dư khoé mắt đỏ hoe, nước mắt tức.
giận cũng sắp rơi ra.
Cô ấy cũng không thể kiềm chế được nữa.
Cô ấy cũng không thể chịu đựng được nữa!
Những chuyện mà bó mẹ mình đã làm thật quá đáng rồi!
Rõ ràng tất cả chuyện này đều là anh rẻ dành cho, tại sao bọn họ lại nói những lời như vậy, hơn nữa từ đầu đến cuối không chịu tin anh rẻ!
Tô Dư hung hăng đặt ly rượu xuống bàn, liền muốn mở miệng nói.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to lớn đè lên vai cô ấy.
Tô Dư run lên.
Là Lâm Dương.
“Đừng tức giận, ngồi xuống uống rượu đi, anh tới bên cạnh ăn chút đồ.” Lâm Dương cười nhạt một tiếng, vỗ võ vai Tô Dư rồi đứng dậy rời khỏi bàn rượu.
Không ít người bên cạnh biết Lâm Dương đều bật cười chế giễu.
Tống Kinh và Từ Nam Đống cũng đều nhìn thấy.
“Được rồi, được rồi, đạo diễn Tống, người không vui đã đi rồi, chúng ta uống rượu tiếp đi, tôi là phận nữ, tửu lượng không tốt lắm, nhưng hôm nay nhất định phải uống cùng đạo diễn Tống đến say, nào đạo diễn Tống, tôi kính anh một ly!” Lưu Mãn San mỉm cười nâng ly, rồi uống cạn một hơi.
*Bà xã, bà uống chậm thôi.” Tô Thái vội vàng nói nhỏ.
“Không sao, vui vẻ mà.” Lưu Mãn San mỉm cười nói.
Nhưng mà.
Bà ta uống cạn ly rượu này, nhưng Tống Kinh lại không nâng ly.
Lưu Mãn San giật mình, kỳ quái nhìn anh ta: “Đạo diễn Tống, sao anh không uống?”
“Rượu không cần uống gấp, tôi có một chuyện phải tuyên bố trước.” Tống Kinh bình tĩnh nói.