Phải biết rằng người nhà họ Lâm bọn họ đến Giang Thành đều là vô cùng bí mật, không có bao nhiêu người biết được!
“Thả mấy người Tô Nhan ra.” Lâm Dương nói.
“Thả ra? Chủ tịch Lâm, lời này của anh là có ý gì? Tôi không hiều rõ lắm! Tôi và cô Tô Nhan chỉ là cùng hẹn nhau đến nơi này ăn đồ nướng, chúng tôi là bạn bè mà, từ WC 71.
“thả này của anh là có ý gì?“ Lâm Tử Yên bày ra vẻ mặt vô tội hỏi.
“Có vẻ là cô chưa thấy quan tài chưa đồ lệ rồi?”
Lâm Dương ánh mắt lạnh lẽo: “Con người tôi ghét nhất chính là người khác lấy người bên cạnh tôi ra uy hiếp tôi, Lâm Tử Yên, cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi!”
“Chủ tịch Lâm, tôi quả thật là không ] hiểu rõ ý của anh.” Lâm Tử Yên cười nói. \ Lâm Dương không phí lời nữa, tiếp tục bước về phía trước.
“Chủ tịch Lâm, có phải là anh không nghe thấy những lời tôi vừa nói lúc nãy đúng không? Tôi nói anh đứng lại! Ồ… Nếu như anh không nghe thấy, vậy có phải là tôi phải bảo cô Tô Nhan gọi anh dừng lại nhỉ?“ Lâm Tử Yên trực tiếp rút cây súng nhỏ tỉnh tế ra, chữa thẳng vào cửa sổ xe.
Mà bên trong cửa sổ xe chính là Tô Nhan.
Tô Nhan run lầy bầy, vẻ mặt hốc hác, người còn đang ôm bụng, muốn nói chuyện nhưng hiền nhiên khá là đau đớn.
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tôi khuyên cô vẫn là đừng làm nhue vậy sẽ tốt hơn, nếu không các người sẽ phải chôn theo cô ấy!”
“Xem ra chủ tịch Lâm của chúng ta vẫn rất để ý đến con nhóc này nhỉ, nếu đã như vậy thì chủ tịch Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi đề ra một vài yêu cầu nho nhỏ cũng không quá đáng chứ?”
“Yêu cầu?”
“Thứ nhất, tôi muốn anh lập tức chuyển nhượng không điều kiện 60 phần trăm cổ phần của Dương Hoa cho tôi, chúng ta sẽ tiến hành lý hiệp ước chuyển nhượng cổ phần ngay tại đây. Thứ hai, tôi muốn anh lập tức giúp nhà họ Lâm chúng tôi giành được gói thầu núi Tử Khoáng! Nhớ rằng phải lấy tên của nhà họ Lâm chúng tôi. Thứ ba, mang toàn bộ quyền sở hữu của mấy phương thuốc đặc hiệu trong tay anh chuyền nhượng cho tôi! Chủ tịch Lâm, mấy điều kiện này đối với anh mà nói có lễ không khó hoàn thành đúng không?” Lâm Tử Yên cười nói. ` Lời này vừa nói xong, sắc mặt của mấy người Tô Nhan đều trắng bệch.
Đây rõ ràng là muốn trắng trợn cướp cả Dương Hoa trong tay Lâm Dương màt “Chủ tịch Lâm, đừng! Anh không thề nghe theo lời cô ta!”
Tô Nhan nóng nảy hét lên.
Nhưng cửa sồ xe cách âm, giọng nói vốn dĩ đã không lớn của cô hoàn toàn không truyền ra được.
Vẻ mặt Lâm Tử Yên mang theo nét cười, yên lặng nhìn Lâm Dương.
Lúc này cô ta đang đắc ý không gì sánh được.
Lúc trước hoàn toàn không nhất thiết phải hoảng sợ, có tấm thẻ bài Tô Nhan ở đây, tôi còn có gì phải sợ chứ?
Bây giờ, bác sĩ Lâm này còn không phải tùy tôi chỉ phối sao? Tôi muốn anh tà làm gì anh ta còn không phải làm sao?
Cho dù là muốn anh ta quỳ xuống!
Anh ta cũng sẽ đồng ý nhỉ?
Lâm Tử Yên thầm nghĩ trong đầu.
Nhưng ngay tại lúc này, Lâm Dương lại đột nhiên mở miệng.
“Điều kiện này của cô, tôi có thể không có cách nào thỏa mãn cô rồi, hay là… cô cứ giết Tô Nhan đi!”
Lời này vừa dứt, nụ cười trên mặt Lâm Tử Yên lập tức cứng lại.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh nói cái gì?”
Cô ta ngây ngốc nhìn Lâm Dương, kinh hãi hỏi.
Nhất thời tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi.
“Tôi thừa nhận, Tô Nhan rất xinh đẹp, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi không thể vì một người phụ nữ mà từ bỏ tất cả, cho nên, các người muốn giết thì cứ giết đi, có điều các người phải biết rằng, giết cô ấy rồi thì các người cũng phải chôn cùng, đạo lý này sẽ không thay đổi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.