“Lời của sư phụ, đương nhiên là chúng tôi phải nghe!”
“Vậy sư phụ mấy người ra lệnh cho mấy người lấy lại nhẫn thần Đông Hoàng, vì sao mấy người lại không làm theo?” Lâm Dương lập tức hỏi.
Anh vừa hỏi vậy, những người kia đều giật mình.
“Nếu mấy người đã suy nghĩ cho sư phụ của mấy người, rất tốt! Mấy người đi cướp lại nhẫn thần Đông Hoàng đi!”
Lâm Dương quát.
“Chuyện này…”
Mọi người đắn đo, sắc mặt khó coi.
“Sao thế? Không dám?” Lâm Dương hỏi lại.
“Sư phụ đã chết, cho dù có lấy lại được chiếc nhãn thì sao chứ?” Có người khẽ nói.
“Không thể nói như thế được, nếu trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, có thể mở được nhà kho bí mật, trong kho có thần dược chết đi sống lại tuyệt đỉnh, nếu mấy người muốn cứu sư phụ thì đi cướp lại chiếc nhãn là được, không phải như thế sẽ có thể cứu sư phụ của mấy người, lại có thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ mấy người sao? Như thế không phải tốt hơn à?” Lâm Dương từ tốn nói.
Sắc mặt những người này trắng bệch trong nháy mắt.
Cướp chiếc nhẫn?
Nói đùa!
Bây giờ chiếc nhẫn đang ở trên tay Lý Mạt Vân! Bọn họ lấy thực lực ở đâu để mà cướp?
“Sao thế? Vì sao mấy người còn không nhanh chóng ra tay đi? Không phải mấy người rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”
Thấy mọi người không nghe theo, Lâm Dương lại la lên.
Những đệ tử kia cúi đầu, không còn dám lên tiếng nữa.
Trung thành?
Loại người phái đệ tử của mình đi lên chịu chết như Quỷ Thủ, có thể có mấy người thật lòng trung thành với ông †a chứ?
“Nếu mấy người đã không chịu hy sinh vì Quỷ Thủ! Vậy liền thành thật đợi ở một bên đi!”
Lâm Dương khẽ nói, tiếp theo nhìn một vòng xung quanh, lớn tiếng quát lên: “Nghe đây, hôm nay đường chủ Lâm Dương của Thanh Hà đường! Sẽ đại diện cho giáo của chúng ta chấp hành quy định! Trừng trị kẻ có tội, nếu ai không phục! Cũng trừng phạt với tội như thết”
Bốn phía yên tĩnh.
Tất cả đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Người này…
Nào chỉ là ngông cuồng, quả thực là ngông cuồng không biên giới…
Người người chăm chú nhìn anh.
Đám người Liễu Thị Phụng lại tức giận đến mức trên đầu bốc khói, giận quá hóa cười.
“Kẻ này! Nên giết!”
Lý Mạt Vân khàn khàn nói.
“Vậy trước tiên giết cậu ta đã, sau đó chúng ta sẽ lựa chọn người có được nhãn thần saul”
“Được!”
Lâm Dương không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với những đệ tử này.
Dù sao cái gì nên nói đều đã nói rồi, cũng đã cảnh cáo rồi.
Nếu như những người này tái phạm, anh cũng sẽ không còn bất kỳ điều gì phải kiêng dè.
Lâm Dương cũng không muốn tạo thành cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải trần gian, nơi này vĩnh viễn chỉ có một quy củ.
Mạnh được yếu thua!
Kẻ yếu bị giết, cũng không có gì kì lạt Mấy tên trưởng lão bàn bạc xong, quyết định giải quyết Lâm Dương trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ tiếp tục tranh giành, sẽ chỉ bị Lâm Dương giải quyết từng người thôi!
Cộng thêm Quỷ Thủ đã chết, khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp.