Con ngươi Đường Hồi Tuyết đỏ hoe, hai mắt đẫm lệ.
Lâm Dương nghe cô ấy nói vậy bèn yên lặng gật đầu.
Nếu như anh có thể giải quyết đám người này thì Đường Hồi Tuyết sẽ không bị gia tộc ép phải gả cho Hàn thiếu gia.
Còn nếu như Lâm Dương không giải quyết được thì số phận của cô ấy sẽ rất thảm.
Đã đồng ý với Tô Nhan rồi thì Lâm Dương sẽ không muốn lâm trận bỏ chạy.
Anh chỉnh lại cổ áo, yên lặng ngồi trên ghế uống trà.
Vẻ ngoài nhẹ nhàng trầm tĩnh lại không mắt đi khí thế kia khiến cho người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết Lâm Dương không phải là một nhân vật tầm thường.
*Ây? Giả vờ mà trông cũng ra dáng phết nhỉ.” Đường Hiểu Hồng đang trang điểm liếc mắt nhìn Lâm Dương rồi cười tủm tỉm nói.
“Người không biết khéo còn thật sự cho rằng anh ta là nhân vật lớn nào đó đáy! Đáng tiếc anh ta cũng chỉ là một tên vô dụng chuyên bám váy vợ mà thôi.” Đường Tiểu Thạch cũng khinh thường cười nói.
“Được rồi, Tiểu Hồng, Tiểu Thạch, đừng nói nữa, một lát nữa cũng đừng có mà nói nhảm, để Lâm Dương ổn định bọn họ trước, đợi Hàn thiếu gia đến thì lại nói sau.” Đường Tông Hào trầm giọng nói.
“Bác cả, trực tiếp nói với đám người kia rằng Hàn thiếu gia sắp tới chẳng phải là được rồi sao? Nếu để những người đó biết chúng ta đang nói dối bọn họ, e rằng bọn họ sẽ càng tức giận hơn đấy.” Một gã con cháu nhà họ Đường lên tiếng.
“Tiểu Phi, cháu không hiểu đâu. Đám người này tuy rằng sợ Hàn thiếu gia nhưng Hàn thiếu gia bây giờ lại không có ở đây nên cũng chẳng có lực uy hiếp nào. Huống chỉ với tính tình của Đường Hồi Tuyết, nếu chúng ta nhắc đến Hàn thiếu gia song con bé lại trực tiếp phủ nhận thì phải làm thế nào? Tóm lại là một lát nữa mấy đứa phải kiềm chế chút, không được nói lung tung, bác cả sẽ thương lượng với bọn họ!” Đường Tông Hào thấp giọng nói.
“Vâng!”
Sau khi người nhà họ Đường bàn bạc xong xuôi liền ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Đúng lúc này, cửa lớn bỗng bị đẩy ra, một đám người tốp năm tốp ba lũ lượt kéo nhau đi vào.
“Ha ha ha ha, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, các anh cuối cùng cũng đến rồi! Nào nào nào, ngồi đi ngồi đi!” Đường Tông Hào và Đường Tùng có nặn ra vẻ tươi cười, lập tức đứng lên đón bọn họ.
Nhưng đối phương hiển nhiên là không thèm để ý.
Hầu Nam đặt mông ngồi xuống ghé, tự mình rót một chén trà, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Giám đốc Đường, giữa chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng nữa đâu. Hôm nay tôi tới đây chính là vì khoản tiền mà ông đã nợ. Tôi đã cho nhà họ Đường các người quá nhiều thời gian rồi, bây giờ có phải là nên trả tiền cho tôi không?”
“Còn cả tiền của tôi nữa! Đừng có nói là tôi không nễ tình cảm giữa hai nhà, trước kia chúng ta đã nói rồi!” Đỉnh Thu ở bên cạnh cũng hô lên.
Mấy kẻ đi theo sau Hầu Nam và Đinh Thu cũng không ngừng mở miệng đòi tiền, phòng bao trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đường Tông Hào cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ông chủ Hầu, ông chủ Đinh, hai anh không cần gấp gáp. Về chuyện số tiền kia thì, liệu hai anh có thể cho chúng tôi hoãn thêm một tháng nữa được không? Một tháng sau hàng hóa của nhà họ Đường chúng tôi sẽ được xuất kho, nhất định sẽ trả hết số tiền còn thiếu cho hai anh, một đồng cũng không thiếu. Hai anh thấy thế nào?”
“Ông chủ Đường, ông đừng có mà coi mọi người là đồ ngốc! Cái cuộc làm ăn kia của nhà họ Đường các ông chúng tôi cũng biết được một chút rồi, cá nhân tôi cho rằng chuyện này quá mạo hiểm! Không ai có thể nói trước được điều gì cả. Một tháng sao? Sợ là chúng tôi không thể đợi lâu như vậy được. Hôm nay hoặc là các người trả lại tiên cho tôi, hoặc là chúng ta cá chết lưới rách, ông tự mình suy xét kỹ lưỡng đi!”
Nói xong, ông chủ Hầu đập mạnh tách trà xuống bàn.
Bộp!
Tiếng động lớn tới nỗi khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng chắn động.
Đỉnh Thu không nói câu nào, nhưng ý của ông ta là gì thì ai cũng biết.
Vẻ mặt của Đường Tông Hào cũng không được tự nhiên cho lắm, sau khi âm thầm trao đổi ánh mắt với Đường Tùng, ông lặng lẽ nhìn về phía Đường Hồi Tuyết.
Đường Hồi Tuyết hiểu ý, đã đến lúc cô phải ra mặt rồi.
“Chú Hầu, chú Đinh, hai người trước tiên đừng tức giận.
Về chuyện số tiền kia thì nhà họ Đường chúng cháu nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ cho các chú, nhưng mong là hai chú cho nhà cháu một chút thời gian. Nếu như các chú không tin thì cháu có thể nhờ bạn trai bảo đảm cho nhà họ Đường.” Đường Hồi Tuyết đứng lên nói.
“Bạn trai của cô sao?”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Đường Hồi Tuyết, sau đó ánh mắt liền rơi vào Lâm Dương đang yên tĩnh ngồi bên cạnh cô.