Anh ta không muốn lại dùng thủ đoạn rườm rà phức tạp đi đối phó với dòng tộc Dương làm gì cả.
Anh ta muốn….là khiến cho dòng tộc Dương biến mất hoàn toàn sạch sẽ.
Dương Phi Dương hiểu nhất là lòng người, gã chỉ cần gặp bác sĩ Lâm một lần, đã đọc được cố sự trong ánh mắt của người này.
Lâm Dương có thể thay đổi dung mạo của mình, nhưng không thể thay đổi ánh mắt của mình.
Dương Phi Dương không biết bác sĩ Lâm đến tột cùng đã trải qua những chuyện gì, trong nội tâm của anh ta, đang chứa một con ác quỷ.
Con ác quỷ này ẩn giấu ở trong trái tim của anh ta, có thề ngay cả bản thân bác sĩ Lâm cũng không nhận ra được.
Mà hôm nay, Dương Phi Dương Phải phóng thích con ác quỷ này ra ngoài mới được Lâm Dương không cần tiếp tục lựa chọn tự khống chế bản thân, không cần tiếp tục lựa chọn kiềm chế bản thân nữa.
Anh ta phải phát tiết!
Phải báo thù!
Dương Phi Dương vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn về đẳng sau.
Liền nhìn thấy đằng sau lưng xuất hiện một thân ảnh vọt đến rất nhanh.
Chính là bác sĩ Lâm!
Dương Phi Dương sợ đến mức da đầu tê rần, bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Sức lực của toàn bộ cơ thể đồ dồn lên hai chân.
Dương Phi Dương chạy như một cơn gió.
Thế nhưng… Gã căn bản không có cách nào có thề dãn dài khoảng cách với Lâm Dương được: +.COIT Lâm Dương ngày càng duồi sát.
Sắp đến gần rồi.
Không!
Dương Phi Dương sợ đến suýt vỡ mật.
Gã biết rõ hậu quả nếu bị Lâm Dương bắt được.
Đùng!
Đúng lúc Dương Phi Dương còn đang lo sợ, một cước đã đạp mạnh vào phần lưng của anh.
Cả người Dương Phi Dương bay ra ngoài, đập mạnh vào mấy cây đại thụ ở sau vườn hoa.
Mấy cây đại thụ to lớn đến như thế lập tức bị đánh gãy, Dương Phi Dương còn đập.
nát mất một bức tường vây của vườn hoa đằng sau, mới có thể dừng lại được.
Toàn bộ vườn hoa tểhsa0 đã biến thành một đống bừa bộn.
Ôi…
Dương Phi Dương khổ sở đứng dậy, trong miệng điên cuồng phun máu tươi.
Gã có thể cảm nhận được, các khớp xương trên người mình… ít nhất… cũng đã “1 wH dang 967: K..g thươi 0o4 gãy mất 3 cái.
Không có cách nào đứng dậy nổi.
Gã trợn to hai mắt, nhìn cái người đang đi đến đây một cách chậm rãi kia.
“Bác sĩ Lâm! Dừng tay! Dừng tay! Tha tôi một mạng, tôi có thể đem đến cho anh chỗ tốt không tưởng nổi!” Dương Phi Dương run lập cập, dùng hết sức lực rống lên.
“Bây giờ ta chỉ muốn lấy mạng của mi.”
Lâm Dương mặt không thay đồi nói.
“Anh giết tôi, rốt cuộc là đang đổ cái tức giận gì? Bằng tài y thuật của anh, phất tay một cái đã chữa được vết thương của tiểu thư Tô Nhan, thở một cái đã khiến cô ta lành lặn như lúc ban đầu, lành lăn đến mức 1 vết xước cũng không có, vì sao anh còn phải… phải giận lây sang dòng tộc Dương của bọn tôi?” Dương Phi Dương run tầy nói, đồng thời không ngừng suy nghĩ tìm cách đối phó.
Mà vào lúc nào, khóe mắt của gã liếc trúng chiếc điện thoại di động rơi ra từ túi quần bên cạnh.